sự hữu dụng không cứu được ai cả

Có một nỗi ám ảnh len lỏi trong tim chúng ta
rằng nếu không làm được gì có ích, ta không đáng được yêu.
Rằng giá trị của mình phải được đo bằng việc ta mang lại điều gì cho thế giới.
Nhưng rồi, một ngày, ta nhận ra: being useful won’t save you.
Sự hữu dụng không cứu nổi linh hồn đang kiệt sức.
Tôi từng nghĩ cuộc đời mình sinh ra để cứu rỗi thế giới.
Tôi đã định trở thành bác sĩ, luật sư, nhà hoạt động, bất cứ thứ gì nghe có vẻ "có ích".
Nhưng giữa những ngày đại dịch, khi thế giới im lặng và ta buộc phải ngồi xuống với chính mình
tôi nhận ra tôi chưa từng muốn sống như thế.
Tôi không thực sự mơ cứu thế giới.
Tôi chỉ sợ nếu không cứu ai,
thì sẽ chẳng ai cứu tôi.
Cái khao khát được "có ích" hóa ra chỉ là một vết thương được bọc trong dải ruy-băng đạo đức.
Một thứ lo âu đội tóc giả.
Tôi được dạy rằng tình yêu đến từ sự hy sinh, rằng nếu mình luôn sẵn sàng, luôn giúp đỡ, luôn gánh phần nặng
người khác sẽ không bao giờ rời đi.
Tôi đã trở thành cậu bé trả lời điện thoại dù lòng trống rỗng,
đưa tay ra đỡ cả khi đang run,
và luôn nói “Không sao đâu, để tôi.”
Ngay cả khi mọi tế bào trong cơ thể gào lên “Đủ rồi.”
Ta sống trong một thế giới tôn vinh những người biết chịu đựng,
đặc biệt là phụ nữ.
Từ nhỏ, ta được dạy rằng dịu dàng là đức hạnh,
rằng mệt mỏi cũng có thể trở thành thơ,
rằng tình yêu thật sự là gánh cả bầu trời của người khác mà không đòi hỏi một lời cảm ơn.
Ta tưởng đó là tình yêu,
nhưng đôi khi, đó chỉ là nỗi sợ bị bỏ lại.
Tôi đã từng tin rằng chỉ cần tôi làm đủ, cho đi đủ,
tôi sẽ được chọn.
Nhưng sự thật là, tình yêu không cần đổi chác.
Tình yêu không cần phải chứng minh qua hành động liên tục,
không cần phải mang ơn bằng việc làm,
không cần phải vắt kiệt bản thân để chứng minh giá trị.
Ta có quyền được yêu
ngay cả khi không làm gì cả.
Giờ đây, tôi đang học cách im lặng khi không có lời nào tử tế để nói,
học cách để điện thoại reo mà không nhấc máy,
học cách để cơ thể được nghỉ mà không xin phép ai.
Học cách yêu mà không cần có ích.
Tôi đang học cách tin rằng sự tồn tại của mình — trần trụi, mâu thuẫn, đôi khi vô dụng —
vẫn đủ.
Có lẽ đó là bài học lớn nhất của tuổi trưởng thành:
rằng đôi khi, không làm gì cả cũng là một hành động.
Rằng ta không cần phải xứng đáng với tình yêu,
chỉ cần đủ can đảm để tin rằng mình đáng được nhận.
“Và khi mọi điều đã qua,
tôi vẫn được phép chọn mình,
trước khi chọn ai khác.”

💬 Nhận xét bài viết