train badge link badge link badge link badge link badge link badge link badge link badge link badge
train badge link badge link badge link badge link badge link badge link badge link badge link badge

Minh Thịnh

Tại sao đàn ông là loài thiếu thốn tình cảm hơn phụ nữ


Đàn ông thường không được nhìn thấy, ít nhất là không theo cách mà họ mong muốn.

Họ đi qua cuộc đời như những bóng hình có chức năng — biết sửa đồ, biết giữ bình tĩnh, biết trả lời “không sao đâu” ngay cả khi tâm trí đang sụp đổ. Họ được yêu vì những gì họ làm, chứ hiếm khi vì những gì họ là. Người ta ngưỡng mộ họ trong ánh sáng, nhưng chẳng ai chạm đến phần tối.

Tôi nghĩ đến Connell trong Normal People — người được yêu, được hiểu, nhưng vẫn trôi trong cảm giác bị cô lập. Anh nói chuyện, cười, làm tình, rồi lại im lặng, như thể mọi cuộc gặp gỡ chỉ là một cách trì hoãn sự biến mất.
Giống như Kafka từng viết: “Tôi không muốn chạm vào sự tuyệt vọng của người khác bằng tay không.”
Có lẽ đàn ông cũng như thế — họ không biết phải đưa sự yếu đuối của mình đi đâu, nên đành giấu nó vào công việc, vào sự im lặng, vào một tách cà phê buổi sáng.

Xã hội dạy họ rằng nỗi buồn phải gọn gàng, rằng tổn thương phải được cất kín. Họ học cách nói “ổn” như một phản xạ sinh tồn. Và khi tình yêu đến, họ nắm lấy nó như nơi duy nhất họ được thở, được thấy, được phép run rẩy mà không bị xem là kẻ yếu.

Nhưng tình yêu không phải lúc nào cũng đủ lớn để chứa cả phần khuất ấy.
Khi người phụ nữ rời đi, đàn ông không chỉ mất một người, họ mất cả nhân chứng của sự tồn tại.
Không còn ai hỏi họ “cậu sao rồi?” với ý nghĩa thực sự của câu hỏi đó.
Không còn ai nhìn vào họ và thấy được những phần họ từng cố gắng che giấu cả đời.

Phụ nữ thường có những người bạn chạm đến tầng sâu của sự tồn tại — họ có thể khóc, có thể kể, có thể được ôm.
Còn đàn ông thì có những cuộc nhậu, những câu chuyện đùa, những cái vỗ vai.
Mọi thứ nhẹ, nhanh, và không bao giờ đủ sâu để cứu họ khỏi chính mình.

Cô đơn của phụ nữ có hình dạng của nỗi nhớ.
Cô đơn của đàn ông có hình dạng của sự trống rỗng.

Nó không phải là không có ai, mà là không ai thấy được họ toàn vẹn.
Không ai nhìn vào mắt họ và nhận ra rằng họ cũng đang run rẩy, cũng cần được tha thứ, cũng chỉ là một đứa trẻ đang giả vờ mạnh mẽ trong cơ thể của một người đàn ông trưởng thành.

Và rồi họ im lặng.
Họ hút thuốc. Họ lái xe vô định trong đêm. Họ nghe nhạc không lời như thể âm thanh có thể thay cho những điều họ không thể nói.
Đôi khi tôi nghĩ, có những người đàn ông tồn tại cả đời mà chưa từng thực sự được nhìn thấy một lần nào.


Nếu bạn đang yêu một người đàn ông, hãy nhìn anh ta lâu hơn một chút.
Không phải cái nhìn để hiểu, mà để anh ta biết — anh ta đang được thấy.
Bởi có thể, cả thế giới đã nhìn xuyên qua anh ta từ rất lâu rồi.

Thích
Bình luận
Lưu
Bài đăng mới hơn Bài đăng cũ hơn
lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it.