Có những buổi chiều như thế – khi ánh sáng nghiêng qua bệ cửa sổ, rọi lên những phiên bản cũ của mình đang im lặng ngồi đó, trong đầu mình.
mình từng là một đứa chẳng muốn buông tay khỏi những cảm xúc cũ. những suy nghĩ mòn cũ. những nỗi buồn quen thuộc. đôi khi, việc đau khổ trở thành một thói quen – một thứ bản sắc, và mình sợ nếu rời khỏi nó, mình sẽ không còn là mình nữa.
nhưng không ai được sinh ra để mãi mãi là cùng một người.
chúng ta được sinh ra để thay đổi.
mình nhớ có lần đã thử đọc lời khẳng định tích cực vào mỗi sáng – những câu như “mình đủ đầy. mình đang học cách sống tử tế với chính mình”. nghe thật ngượng, thật giả tạo lúc đầu. nhưng dần dần, mình thấy có một khoảng nhỏ trong tim mình dịu xuống. như thể, những câu nói ấy đang dọn chỗ cho một ai đó mới – cũng là mình – được lớn lên.
có những nỗi sợ chỉ có thể được hóa giải bằng hành động.
mình từng run bần bật khi đứng trước một căn phòng lạ, tham gia một buổi đọc thơ mở. tay lạnh ngắt. lòng như trống rỗng. nhưng rồi mình đã đọc. và mình thấy ánh mắt của người khác nhìn mình – không phán xét, chỉ lắng nghe. và mình nhận ra: nỗi sợ không phải là kết thúc, mà là cửa vào.
có những phần trong mình như đất cằn. khô, nứt, bỏ quên lâu rồi. nhưng thay vì cố gắng xóa bỏ chúng, mình bắt đầu gieo hạt. một hành động tốt. một suy nghĩ tử tế. một buổi chiều không online. một lời tha thứ nhỏ. từng chút một. từng chút một.
mình nghĩ, có lẽ cuộc sống chỉ đang chờ ta cho phép bản thân được khác đi.
được thử. được ngượng ngùng. được run rẩy. được rời khỏi những điều quen thuộc.
và khi mình làm thế, một phiên bản khác của mình – nhẹ nhàng hơn, đủ đầy hơn – đã lặng lẽ tiến về phía trước.
hãy để bản thân thay đổi.
hãy để mình trở thành người mà mình luôn âm thầm cần đến.

:3 vô tình biết được blog này qua tiktok. đáng yêu quá
Trả lờiXóacẻm ơn c nhiều nha, mong cậu thường xuyên ghé đọc :3
Xóa