Những món đồ biết nói thay tôi

Hôm nay tôi xem lại Sex and the City và NANA.
Hai thế giới khác nhau, nhưng đều khiến tôi nhận ra cùng một điều — những người than nghèo trong phim thường khoác lên mình những thứ xa xỉ nhất. Prada. Vivienne Westwood. Maison Margiela. Những cái tên không chỉ là thương hiệu, mà là cách họ sống sót.
Người ta cười, bảo rằng thật vô lý. Nhưng họ đâu biết, đôi khi, một chiếc vòng cổ cũng có thể trở thành phao cứu sinh.
Tôi từng nhịn ăn hai ngày, chỉ để mua chiếc vòng Orb của Vivienne.
Không phải vì tôi cần nó, mà vì tôi cần được tin rằng mình xứng đáng với nó.
Tôi từng quẹt thẻ tín dụng mà không nghĩ đến ngày mai, chỉ để chạm tay vào đôi boots Maison Margiela — như thể mỗi centimet da giày ấy là một mảnh giấc mơ bị bỏ quên.
Tôi vẫn đi làm, vẫn có tiền, nhưng đó chỉ là công việc — chứ không phải đam mê.
Và có lẽ, chính sự thiếu vắng đó khiến tôi tìm đến những món đồ mà người khác gọi là “xa xỉ”.
Với họ, chúng là vật chất.
Với tôi, chúng là bằng chứng rằng tôi đã từng khao khát điều gì đó.
Tôi nghĩ đến cách Vivienne Westwood từng nói: “Buy less, choose well, make it last.”
Nhưng tôi lại chọn cách khác — buy meaning, choose pain, make it real.
Bởi vì mỗi món đồ tôi có đều là một lời thú nhận.
Rằng tôi đã đánh đổi sự an toàn để cảm thấy đẹp.
Rằng tôi đã chọn vết cắt của sự khao khát thay vì sự trơn tru của ổn định.
Rằng tôi, trong một cách méo mó, vẫn đang cố sống một cuộc đời có cảm xúc.
Đôi khi tôi nghĩ — nếu linh hồn có hình dáng, có lẽ nó sẽ mang hoa văn check của Vivienne, hoặc đường may ngược của Margiela. Không hoàn hảo, nhưng thành thật. Không vẹn tròn, nhưng đầy ám ảnh.
Tôi biết tôi đang tự làm khổ mình bằng cái đẹp.
Nhưng nếu không có nó, có lẽ tôi đã chẳng còn biết mình là ai.
Và vì thế, tôi chưa từng hối hận.
Tôi chỉ học cách sống với vết sẹo mang hình biểu tượng của những thương hiệu mà người ta gọi là “xa hoa”, còn tôi gọi là “ký ức”.
Một ngày nào đó, có thể tôi sẽ đủ mạnh mẽ để không cần mua thêm bất cứ thứ gì.
Nhưng hôm nay, khi ánh sáng phản chiếu lên mặt dây chuyền Vivienne, tôi thấy mình vẫn còn một điều đáng quý
tôi vẫn biết cách muốn.
Tôi nghĩ đến mặt khác Vivienne Westwood từng nói: “Buy less, choose well, make it last.”
Nhưng tôi lại chọn cách khác — buy meaning, choose pain, make it real.


Đây là một thế giới mạng được tạo ra một cách tỉ mỉ bởi một cậu thiếu niên tuổi teen, những người tự tay xây dựng thiên đường pixel của riêng mình. Những trang cá nhân này đóng vai trò như portfolio nghệ thuật, với các đồ họa dễ dùng ("sozai" trong tiếng Nhật) và pixel art "adoptables" , một 










Tôi cũng đã đánh đổi sự an toàn để thấy đẹp, trên chính cơ thể mình chứ không chỉ là mua một món đồ, cái khao khát tạo ra chính mình theo bản thiết kế của mình làm tôi biết mình đã sống
Trả lờiXóaHello, u are the coolest dude I've come across on the internet
Trả lờiXóa