Nhật ký của kẻ biết mình đang nói dối


Tôi luôn nghĩ những trang nhật ký là nơi trú ẩn
nơi con người có thể trút bỏ mọi lớp vỏ, trần trụi và trung thực.
Nhưng có lẽ, tôi chưa bao giờ thực sự trung thực.
Tôi viết như thể đang đứng giữa sân khấu, trình diễn nỗi đau của mình cho một khán giả vô hình.
Mỗi câu chữ được chọn lọc, mỗi nỗi buồn được biên tập lại cho vừa khít vào thẩm mỹ của một kẻ đang cố gắng sống đẹp trong đổ nát.
Không ai đọc những trang ấy ngoài tôi,
và thế mà tôi vẫn cố diễn.
Tôi viết cho chính mình nhưng vẫn sợ chính mình sẽ hiểu.
Tôi muốn nói thật, nhưng lại sợ sự thật trông xấu xí đến mức không thể đặt lên giấy.
Tôi bôi phấn cho cảm xúc, chỉnh sáng cho ký ức,
và gọi đó là hồi ức.
Đôi khi tôi nghĩ
có lẽ việc viết ra không phải để thành thật,
mà là để kiểm soát.
Tôi sắp xếp những mảnh vỡ cho gọn gàng,
đặt tên cho hỗn loạn,
làm dịu đi vết thương bằng cách biến nó thành ngôn từ.
Như thể, chỉ cần câu chữ đủ đẹp,
nỗi đau sẽ trở nên có lý do.
Tôi tự hỏi, liệu đó có phải là tội lỗi?
Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn viết
bởi không viết thì tôi tan ra,
mà viết thì tôi lại hóa thành một kẻ nói dối khéo léo hơn.


Đây là một thế giới mạng được tạo ra một cách tỉ mỉ bởi một cậu thiếu niên tuổi teen, những người tự tay xây dựng thiên đường pixel của riêng mình. Những trang cá nhân này đóng vai trò như portfolio nghệ thuật, với các đồ họa dễ dùng ("sozai" trong tiếng Nhật) và pixel art "adoptables" , một 










💬 Nhận xét bài viết