Những người lớn đã quên cách chơi

Đối lập của “chơi” không phải là “làm việc.”
Mà là trầm cảm.
Chúng ta lớn lên, và bằng cách nào đó, ta bắt đầu coi niềm vui như một thứ xa xỉ.
Ta không còn chơi nữa — ta “hoạt động hiệu quả”, “tận dụng thời gian”, “làm việc có mục tiêu.”
Chúng ta đánh đổi tiếng cười để lấy sự kiểm soát.
Nhưng bộ não con người không được sinh ra để vận hành như một cỗ máy.
Nó cần những khoảnh khắc vô ích, những giây phút không nhằm đạt được gì, để được hít thở và tự chữa lành.
Chơi — không chỉ là trò chơi.
Đó có thể là việc ta cười vì một điều vô nghĩa, nhảy múa giữa căn phòng trống, viết nguệch ngoạc lên tờ giấy, hay ngồi trên xe bus và tưởng tượng mình đang trong một bộ phim cũ.
Đó là khi ta cho phép bản thân trở lại làm một sinh vật tò mò, ngây ngô và tạm quên đi vai diễn “người lớn” đã quá chật.
Không có chơi, ta co lại.
Tâm hồn dần mất độ đàn hồi, trí tưởng tượng khô cứng, và mọi điều từng khiến ta xúc động trở nên phẳng lặng.
Trầm cảm, đôi khi, không bắt đầu bằng nước mắt — mà bằng việc ta ngừng thấy vui.
Chơi là cách não bộ duy trì mạng lưới nhận thức, cảm xúc, xã hội — những sợi dây mong manh kết nối ta với chính mình.
Không chơi, ta lạc.
Không phải trong thế giới, mà trong chính tâm trí mình.
Có lẽ, người hạnh phúc nhất không phải là người có nhiều thời gian rảnh,
mà là người vẫn biết chơi — ngay cả khi cuộc đời không còn là trò chơi nữa.

💬 Nhận xét bài viết