Những lời chào nhỏ bé khiến tôi cảm thấy được nhìn thấy

Có những ngày, tôi cảm thấy mình đang trôi giữa một thành phố đầy người mà chẳng ai thật sự nhìn vào nhau. Ai cũng bận rộn, vội vã, như thể ánh mắt là thứ xa xỉ.
Thế nhưng đôi khi, chỉ một lời “chào” bất ngờ — từ một người mà tôi chẳng thân — cũng khiến tôi khựng lại, như thể có ai đó vừa nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi giữa dòng người vô hình.
Tôi thích khi ai đó mỉm cười và nói “chào” với tôi.
Không vì phép lịch sự, không vì xã giao,
mà chỉ vì họ thật sự nhìn thấy tôi — dù chỉ trong một giây ngắn ngủi.
Tôi thích khi ai đó hỏi ý kiến tôi về một điều vụn vặt,
như thể họ tin rằng, trong tôi có điều gì đó đáng để lắng nghe.
Những khoảnh khắc nhỏ bé ấy… chúng len vào tim tôi,
âm thầm nhưng sâu sắc, như ánh nắng cuối ngày rơi qua khe cửa.
Tôi luôn tin rằng mỗi người đều mang trong mình một bản nhạc riêng
và chỉ cần một ai đó dừng lại đủ lâu để lắng nghe,
âm thanh ấy mới thực sự được sống.
Có lẽ vì thế mà tôi trân trọng những cuộc trò chuyện vụn vặt,
những lời chào không mục đích, những cái gật đầu thoáng qua nơi hành lang.
Chúng là cách con người nói với nhau rằng:
“Tôi thấy bạn. Bạn vẫn đang ở đây, trong thế giới này.”
Giữa những bộ mặt lạnh lùng, giữa những tin nhắn bỏ lửng,
sự quan tâm không cần lời là một loại cứu rỗi.
Một câu “chào” đôi khi có sức mạnh hơn hàng ngàn lời an ủi,
vì nó chẳng mang ý định cứu rỗi nào
nó chỉ đơn giản công nhận sự tồn tại của ta.
Tôi từng nghĩ rằng để được nhìn thấy, ta phải tỏa sáng,
phải làm điều gì lớn lao, phải khiến thế giới nhớ đến mình.
Nhưng dần dần, tôi nhận ra:
được nhìn thấy không đồng nghĩa với được chú ý.
Được nhìn thấy là khi ai đó lặng lẽ hiểu rằng ta đang cố gắng,
dù chỉ trong im lặng.
Là khi ai đó không rời đi, dù ta chẳng có gì thú vị để nói.
Là khi họ vẫn mỉm cười chào ta mỗi sáng,
dù không một lý do nào khác ngoài sự tử tế giản đơn.
Thế giới này có thể tàn nhẫn,
nhưng cũng chính nó, trong những góc khuất nhất,
trao ta những mảnh dịu dàng như thế để ta còn tin.
Tin rằng mình vẫn hiện diện, vẫn đáng được nhìn,
dù chỉ qua ánh mắt một người xa lạ.
Có lẽ, chúng ta không cần phải được yêu thương quá nhiều,
chỉ cần được nhìn thấy một cách dịu dàng.
Không phải bằng ánh đèn rực rỡ của đám đông,
mà bằng cái gật đầu ấm áp trong một buổi sáng lạnh.
Một lời chào nhỏ bé
và trong đó, là tất cả sự hiện hữu mong manh của con người.


Đây là một thế giới mạng được tạo ra một cách tỉ mỉ bởi một cậu thiếu niên tuổi teen, những người tự tay xây dựng thiên đường pixel của riêng mình. Những trang cá nhân này đóng vai trò như portfolio nghệ thuật, với các đồ họa dễ dùng ("sozai" trong tiếng Nhật) và pixel art "adoptables" , một 










💬 Nhận xét bài viết