Nghệ thuật của sự chậm lại

Mọi thứ giờ đây đều vội vã.
Những người mới ngoài hai mươi đã than rằng mình già,
như thể thời gian đang chạy trốn khỏi họ,
như thể tuổi trẻ là một con tàu chỉ ghé qua thoáng chốc rồi biến mất.
Những bài hát bị tua nhanh để vừa với nhịp thở gấp gáp của tâm trí.
Những video bị cắt ngắn để ta không phải chờ đợi điều gì sâu sắc.
Ngay cả những giây phút yên bình cũng phải chen giữa những thông báo và tiếng chuông báo thức.
Chúng ta chạy — nhưng chẳng ai biết mình đang chạy đi đâu.
Ngày nối ngày, mọi thứ nhòe đi,
và mỗi sáng thức dậy ta lại thấy mình mệt mỏi hơn một chút.
Ta nhầm lẫn tốc độ với tiến bộ,
nhầm lẫn sự bận rộn với giá trị.
Và đâu đó, trên hành trình dồn dập ấy,
ta đã đánh rơi nghệ thuật của sự chậm lại.
Chậm lại — nghe như một hành động đơn giản,
nhưng có lẽ nó là cách yêu sâu sắc nhất mà con người từng biết.
Chậm lại để cảm xúc kịp có hình,
để bài hát kịp vang hết câu cuối,
để ánh hoàng hôn có thể tan vào mắt mà không cần chụp lại.
Chậm lại để nhìn nhau thật lâu mà không sợ bị hiểu lầm.
Ngày nay, để dừng lại và chỉ tồn tại,
cũng đã là một cuộc nổi loạn dịu dàng.
Có lẽ vì thế mà mọi thứ dần trở nên nhạt nhòa.
Ta không còn sống trong khoảnh khắc — ta chỉ tiêu thụ nó.
Ta muốn mọi thứ rõ ràng, nhanh gọn, dễ nuốt.
Ngay cả nỗi buồn cũng phải vừa vặn với dung lượng của một đoạn clip ngắn.
Không còn ai kiên nhẫn với im lặng,
với những khoảng dừng,
với những điều chưa kịp gọi tên.
“Bạn không cần rời khỏi căn phòng.
Hãy ngồi xuống bàn và lắng nghe.”
Nhưng còn ai đủ kiên nhẫn để lắng nghe nữa đâu?
Chúng ta lướt qua.
Chúng ta quên.
Chúng ta giả vờ rằng mình ổn.
Và dù vậy, tôi vẫn tin
ý nghĩa vẫn đang đợi ta ở những góc chậm của cuộc sống:
trong cái ngập ngừng trước khi ai đó trả lời,
trong ánh sáng buổi chiều chậm rãi rơi xuống khung cửa,
trong những giây ngắn ngủi mà ta thôi gấp gáp để cảm nhận.
Có lẽ thế giới không thực sự cần ta đi nhanh hơn.
Có lẽ nó chỉ đang khẽ cầu xin ta:
“Ở lại một chút thôi.”


Đây là một thế giới mạng được tạo ra một cách tỉ mỉ bởi một cậu thiếu niên tuổi teen, những người tự tay xây dựng thiên đường pixel của riêng mình. Những trang cá nhân này đóng vai trò như portfolio nghệ thuật, với các đồ họa dễ dùng ("sozai" trong tiếng Nhật) và pixel art "adoptables" , một 










tôi thích cả hai từ “nổi loạn” và “dịu dàng”, và ở đây nó đứng liền nhau trong một câu, bây giờ nó sẽ là cụm từ yêu thích mới của tôi
Trả lờiXóa