Khi ta thôi cố gắng trở thành ánh sáng, và bắt đầu làm bóng tối của chính mình

tháng mười. có một tiếng gì vỡ khẽ trong đầu — như gió chạm vào ly thủy tinh chưa kịp rửa. tôi nghĩ về những năm tháng tôi đã đối xử với chính mình như một dự án dang dở.
Có một thời, tôi tin rằng con người sinh ra để được mài giũa.
Rằng nỗi đau là nhiên liệu, cô đơn là chất đốt, và sau cùng ta sẽ thành một phiên bản hoàn thiện
sáng, trong, vô nhiễm.
Tôi đọc mọi cuốn sách dạy cách “phát triển bản thân”,
ghi chép từng bước, từng thói quen, từng cơn thở có chủ đích.
Như thể linh hồn tôi là một cỗ máy đang cần được hiệu chỉnh.
Như thể nếu tôi trở nên đủ hiệu quả, thì cuộc đời sẽ thôi vô nghĩa.
Nhưng càng cố gắng “tốt lên”, tôi càng lạc khỏi chính mình.
Những góc gồ ghề bị mài trơn, cảm xúc bị gói ghém gọn gàng đến mức không còn chỗ cho những điều vụn vỡ.
Tôi đã đánh đổi sự hỗn độn để lấy trật tự, mà không nhận ra rằng:
chính sự hỗn độn ấy mới là nơi con người được phép thở.
Rồi một ngày, vì mệt, tôi không cố nữa.
Tôi nhặt một cuốn tiểu thuyết lên — không phải để học, mà để chìm.
Và lần đầu tiên, tôi thấy những câu chữ cũng run rẩy như tôi.
Kafka viết về người hóa thành bọ, và tôi hiểu, đôi khi ta cũng biến dạng để vừa khít với thế giới.
Sally Rooney để nhân vật im lặng khi cần nói, và tôi hiểu, đôi khi ngôn ngữ là vỏ bọc của nỗi sợ.
Ocean Vuong viết như người khâu lại ký ức rách, và tôi hiểu, đôi khi viết là cách ta ngăn mình tan biến.
John Green nói về những kẻ tưởng rằng nỗi buồn là minh chứng cho tồn tại — và tôi, tôi đã từng tin như thế.
Tôi nhận ra, có những điều không cần chữa lành, chỉ cần được nhìn thấy.
Rằng ta không phải một cánh cửa cần tra dầu, không phải một con đường cần lát lại.
Ta là căn phòng đầy gió, đôi khi đổ vỡ, đôi khi đẹp theo cách không ai dạy nổi.
Có lẽ “phát triển bản thân” thật sự không nằm ở việc leo lên cao,
mà ở việc dám ngồi yên giữa đổ nát mà không sợ mình kém đi.
Không cố gắng trở thành ánh sáng,
mà học cách ở yên trong bóng tối — để mắt kịp quen, để tim kịp nghe.
Vì rốt cuộc, không phải mọi điều chưa hoàn hảo đều cần được sửa.
Một bông hoa tàn vẫn biết đường trở lại đất.
Một con người mệt vẫn có thể dịu dàng.
Và đôi khi, khi ta thôi cố gắng trở nên tốt,
ta mới bắt đầu thực sự sống
như một câu chuyện không cần được hiểu,
chỉ cần được cảm.

💬 Nhận xét bài viết