Nghệ thuật của việc nói “không”

Có những ngày, “không” là một trong những từ dũng cảm nhất mà bạn có thể thốt ra.
Nó không mang theo sự lạnh lùng, mà là một ranh giới – mảnh mai nhưng thiêng liêng – giữa việc sống cho người khác và sống cho chính mình.
Bạn không thể cứu vớt ai đó bằng cách để bản thân chết chìm.
Không thể liên tục mở cửa cho mọi yêu cầu, rồi lại tự hỏi vì sao lòng mình tan hoang như căn phòng không còn chỗ trống.
Người ta có thể buồn, có thể thất vọng, có thể hiểu lầm bạn — và điều đó vẫn ổn.
Bạn không sinh ra để làm hài lòng mọi linh hồn,
bạn sinh ra để giữ cho ngọn đèn bên trong mình không tắt.
Học cách bảo vệ sự bình yên của mình là một hành động của tình yêu
tình yêu hướng nội, không phô trương,
nhưng đủ mạnh để nói: “Tôi không thể tiếp tục cho đi nếu tôi chẳng còn gì.”
Và rồi một ngày, bạn sẽ nhận ra
“không” cũng có thể là một cách để yêu.
Yêu chính mình. Yêu những gì còn lại trong tim,
trước khi nó bị ai đó bước qua mà chẳng buồn cởi giày.

💬 Nhận xét bài viết