Nghệ thuật của những khoảng trống

Lần tới khi bạn đứng xếp hàng — đừng làm gì cả.
Đừng lấy điện thoại ra.
Đừng lướt. Đừng nghe. Đừng đọc.
Chỉ... đứng đó.
Khi chờ giữa hai cuộc họp, thay vì mở điện thoại kiểm tra tin nhắn, hãy ngồi yên.
Nhìn vào khoảng không.
Cứ để người khác nghĩ bạn kỳ quặc, như thể bạn đang trốn khỏi thế giới bằng cách không làm gì.
Những khoảng trống nhỏ như thế — vài giây, vài phút — là nơi não bạn thở.
Là chỗ để những suy nghĩ tan chảy, những mảnh ký ức rơi xuống và tự sắp xếp lại.
Là nơi tâm trí được nghỉ giữa cơn hỗn loạn của nhịp sống hiện đại.
Chúng ta đã đánh mất khả năng chán chường.
Và cùng với nó, ta đánh mất không gian để tồn tại thật sự.
Ta biến mọi khoảnh khắc trống thành “thời gian chết” — nhưng thực ra, chính chúng mới là thời gian sống.
Tôi nghĩ, có lẽ điều khiến ta kiệt sức không phải là công việc hay con người, mà là việc ta không bao giờ cho phép mình im lặng.
Ta sợ sự tĩnh lặng như sợ một căn phòng trống.
Sợ phải đối diện với âm thanh trong đầu mình.
Nhưng chính ở đó — trong những phút không có gì xảy ra — não bộ ta đang làm việc sâu nhất.
Nó đang gỡ rối, đang kết nối, đang chữa lành.
Giống như mặt nước chỉ phản chiếu bầu trời khi nó đủ yên.
Thế giới không cần thêm một người bận rộn.
Thế giới cần những người biết đứng yên mà không cảm thấy tội lỗi.
Lần tới khi bạn chờ đèn đỏ, chờ cà phê, hay chỉ đang ngồi một mình — đừng làm gì cả.
Chỉ thở.
Có thể bạn sẽ thấy, trong sự im lặng đó, một điều gì đó trong bạn đang khẽ hồi sinh.

💬 Nhận xét bài viết