Kỷ luật hỗn loạn – và những ngày ta chỉ muốn làm một củ khoai tây

Tôi từng nghĩ “kỷ luật” nghĩa là lặp lại một công thức thành công nào đó mỗi ngày — dậy sớm, làm việc có giờ, không trì hoãn, không rối loạn. Một phiên bản của bản thân mà người khác có thể gọi là “điều độ”. Nhưng với một bộ não ADHD, thứ kỷ luật đó chẳng khác gì một căn phòng quá nhỏ cho một linh hồn đang cháy.
Tôi đã thử rất lâu để trở thành người “ổn định”. Và càng cố, tôi càng cảm thấy mình tệ hại — như thể có gì đó sai ở cấu trúc của tôi, ở cách tôi tồn tại. Rồi một ngày, tôi nhận ra có lẽ tôi không cần kỷ luật thông thường — tôi cần một thứ tôi gọi là kỷ luật hỗn loạn.
Kỷ luật hỗn loạn là gì?
Là việc chấp nhận rằng có những ngày bạn như ngọn lửa — nhanh, mãnh liệt, sáng rực, làm được mọi thứ chỉ trong vài giờ. Và cũng có những ngày, bạn chẳng còn năng lượng nào để chiến đấu, chỉ muốn nằm im như một củ khoai tây trong chăn.
Những ngày khoai tây đó, tôi từng thấy xấu hổ, từng nghĩ mình lười biếng, thất bại, vô dụng. Nhưng giờ tôi hiểu: chúng không phải là thất bại. Chúng là phần cần thiết của hệ thống.
Giống như cách mùa hè không thể tồn tại nếu không có mùa đông. Cây cối cần thời gian ngủ để nở hoa trở lại. Bộ não cũng vậy.
Nhịp năng lượng: giữa lửa và khoai tây
Tôi bắt đầu nhận ra, năng lượng của mình cũng có chu kỳ — như nhịp thở của tự nhiên. Có những ngày tôi “cháy” đến mức quên ăn, quên ngủ. Và rồi, tất yếu, có những ngày tĩnh lặng, mờ đục, mọi ý tưởng như bị cuốn đi.
Nhưng khi tôi thôi chống lại nhịp điệu ấy — thôi gồng mình, thôi tự trách — thì mọi thứ trở nên dễ thở hơn. Tôi học cách chấp nhận những ngày mờ xám, coi chúng như đất nghỉ, như bờ cát cần để sóng vỗ vào rồi rút ra.
Khi ta thôi ghét chính mình
Điều kỳ lạ là: khi tôi cho phép mình được nghỉ ngơi thật sự, tôi lại cần ít thời gian hơn để hồi phục.
Vì nghỉ mà không tội lỗi — đó mới là nghỉ thật.
Không còn cuộc đối thoại trong đầu kiểu “mày nên làm việc” và “nhưng tao không thể.”
Không còn giả vờ bận rộn để trốn tránh cảm giác trống rỗng.
Chỉ là tôi, và sự mệt mỏi của tôi, được phép tồn tại mà không cần xin lỗi ai cả.
Và rồi, một cách tự nhiên, ngọn lửa quay lại. Nhẹ nhàng. Không phải vì tôi ép nó cháy, mà vì tôi đã để nó ngủ đủ lâu.
Thế giới gọi ta là thất thường. Nhưng thật ra, ta chỉ đang sống đúng nhịp của mình.
Tôi không tin vào kỷ luật đều đặn nữa. Tôi tin vào kỷ luật của nhịp điệu — nơi có chỗ cho cả lửa lẫn tro, cho ánh sáng lẫn tối tăm.
Những ngày tôi “lười” không khiến tôi thất bại. Chúng là nền đất ẩm giúp những ngày bùng cháy có thể xảy ra.
Và khi nhìn lại, tôi nhận ra mọi khoảnh khắc đều có vai trò của nó — như cách mùa đông ôm lấy mùa hè trong lòng, âm thầm nuôi dưỡng một sự hồi sinh.
Có lẽ “kỷ luật hỗn loạn” không phải là cách để kiểm soát bản thân, mà là cách để hiểu mình hơn.
Là học cách thở cùng chính cái hỗn loạn ấy.
Và tin rằng, dù ta có lạc đi đâu, vẫn sẽ có một nhịp sống âm thầm đẩy ta quay về — như mặt trời vẫn mọc, kể cả sau những đêm dài nhất.

💬 Nhận xét bài viết