Có những ngày tôi giật mình nhận ra, mình không còn là chính mình của trước kia nữa.
Tôi nhớ cái cảm giác từng bật dậy vào buổi sáng chỉ vì háo hức được sống thêm một ngày. Tôi nhớ cái ánh sáng trong đôi mắt, cái nhịp đập nhanh hơn khi thế giới dường như còn rộng mở.
Giờ đây, mỗi ngày trôi qua như một thước phim cũ, nhiễu hạt và nhợt nhạt. Tôi không còn chạy nữa, chỉ lững thững đi, như một nhân vật phụ lạc trong tiểu thuyết của Kafka — vừa xa lạ với thế giới, vừa xa lạ với chính mình.
Tôi hay tự hỏi: cái gì đã lấy đi năng lượng cũ ấy?
Có phải là thời gian? Những thất vọng chồng chất? Hay chỉ đơn giản là con người ta không thể giữ mãi một phần rực rỡ nào đó của bản thân?
Mazzy Star từng hát về những giấc mơ như ánh đèn lùi dần về phía xa. Tôi thấy mình trong câu hát ấy. Có thể tôi vẫn còn đây, nhưng cái "tôi" từng rạng rỡ, từng tràn đầy sinh khí — đã lùi vào bóng tối phía sau lưng.
Và rồi tôi tự an ủi: có lẽ con người vốn là thế. Chúng ta sống, mất mát, thay đổi. Chúng ta bỏ lại những phiên bản cũ của mình trên dọc đường đời, như bỏ lại áo khoác cũ trong một căn phòng đã khóa.
Nhưng vẫn có một phần tôi, thầm thì: Tôi nhớ năng lượng ấy. Tôi nhớ mình.
Không phải vì tôi muốn quay lại, mà vì tôi cần một lý do để tin rằng, một ngày nào đó, mình vẫn có thể tìm thấy ánh sáng — ngay cả trong một thế giới đã nhuộm màu xám tro.

💬 Nhận xét bài viết