Những bức ảnh trên mạng rồi sẽ mờ đi như khói thuốc trong căn phòng kín. Một ngày nào đó, ai đó sẽ xoá chúng, hoặc đơn giản là thuật toán giấu đi, như thể chúng chưa từng tồn tại.
Tôi không muốn đời mình chỉ còn lại dưới dạng những cú click chuột. Không muốn tình yêu, nỗi đau, và cả những đêm mất ngủ chỉ còn lại dưới dạng dữ liệu dễ dàng bị xoá sổ.
Một cuốn sổ tay với nét chữ run rẩy, một bức thư không bao giờ gửi, một mẩu giấy nhét trong túi áo khoác mùa đông — đó mới là archive. Những thứ thô ráp, dễ hỏng, nhưng thật.Bởi mạng xã hội không thể nhớ mùi nước hoa em để lại trên gối. Nó không thể giữ nguyên cái run của bàn tay tôi khi chạm vào nỗi buồn. Nó chỉ biết lặp lại những mảnh hình ảnh hoàn hảo giả tạo, những đoạn caption bào mòn cảm xúc.
Và rồi một ngày, khi tất cả tài khoản đều bị xoá, khi mật khẩu không còn ai nhớ, chúng ta sẽ chỉ còn lại những thứ cầm được trên tay.
Hãy tự hỏi: nếu ngày mai internet biến mất, ký ức của bạn còn lại gì?

💬 Nhận xét bài viết