Quyết định hay nhất đời tôi không phải là rời đi hay nói thật, mà là im lặng.
Im lặng không phải đầu hàng; im lặng là lựa chọn. Làm nhẹ cái tiếng ồn của thế giới để nghe rõ nhịp tim mình.
Tôi mệt mỏi vì phải chứng minh. Mệt mỏi vì cố cưỡi lên những con mắt đang chờ phán xét. Mệt mỏi vì lao theo thứ giá trị mà người khác phát minh ra. Vậy nên tôi dừng lại. Không tranh cãi để được hiểu. Không la lên để được nhìn. Không dùng mọi hành động để đòi hỏi một lời công nhận.
Khi im, tôi thấy mình nhỏ bé nhưng thật. Tôi thấy rõ đường đi của mình chứ không còn bị vẽ ra bởi bàn tay người khác. Tôi học cách để mọi thứ thuộc về tôi — trách nhiệm, lựa chọn, cả lỗi lầm — chứ không phải để chúng làm tôi thành con rối.
Im lặng cho tôi tự do. Không phải tự do của kẻ bỏ cuộc, mà là tự do của kẻ không còn sống vì ánh mắt người khác. Tôi tiến bước, chậm rãi và thanh thản. Tôi không mang theo nhu cầu bắt ai đó phải nhận ra tôi. Tôi mang theo một bản đồ riêng: đi về phía trước, bỏ lại ồn ào, cất giữ bình yên.
Việc bạn làm là chuyện của bạn. Việc tôi sống là chuyện của tôi.
Tôi đi tiếp — tự do, rỗng nhẹ những mặc cảm, và yên.

💬 Nhận xét bài viết