Một lời nhắc nhẹ nhàng: những khoảnh khắc tưởng chừng vụn vặt — ngồi dưới nắng ấm, tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu, bắt gặp một bản nhạc khiến trái tim mình run rẩy, hay bật cười cùng ai đó — rồi sẽ tìm về.
Mây sẽ tan. Mặt trời sẽ lại lặn và mọc. Trăng tròn rồi sáng ngoài khung cửa sổ, chứng minh rằng vũ trụ vẫn chuyển động, dù ta thấy mình đứng yên. Và gánh nặng trên vai hôm nay cũng sẽ bớt nặng.
Trong khi chờ đợi, ta thử. Thử sống, thử bước, thử thở. Có ngày chỉ thế thôi đã là đủ, có ngày lại không. Nhưng cũng chẳng sao.
Bởi vì bạn đang ở đây.
Vẫn còn ở đây.
Và điều đó — tự nó đã là một thành tựu. Một điều tốt. Một điều có ý nghĩa.
Bạn thấy không? Đôi khi chỉ cần tồn tại cũng đã là cách đẹp nhất để chứng minh rằng ta chưa bao giờ bỏ rơi chính mình.

💬 Nhận xét bài viết