#1. 3h sáng hút thuốc lá và t ngồi viết cái này vì chả biết nữa....
(Mồm bát hương )
Thật khó nói khi chia tay chị từ lâu rồi mà tôi cứ ngỡ đâu đó nó có chỉ mấy ngày. Bọn tôi chia tay được 3 năm rồi nhưng cứ mỗi lần nhớ lại tôi cảm giác đó chỉ là 1 cái chớp mắt, rằng mọi thứ ko thể trôi quá nhanh như vậy được. Thật tệ khi có 1 trí nhớ lâu với tất cả mọi thứ nhỏ nhặt kể cả khi nó nằm sâu nhất ở tầng kí ức. Tôi nhớ mang máng đâu đó được giọng của chị qua những khuôn mặt xa lạ bất kể họ là ai cho đến cả việc chị ko uống được sữa khi đi qua quầy thanh toán. Mỗi lần làm những thứ mình yêu thích tôi lại có được tất cả những kí ức về chị về cả đôi ta rồi tôi chợt nhận ra rằng bản thân cả 2 có quá nhiều sở thích, thói quen trùng hợp để 1 trong 2 có thể dứt khoát vứt bỏ hay chỉnh sửa. Hoặc là tôi quá lười hoặc là thứ đó đã quá quen thuộc trở thành 1 phần con người nhau để mà bỏ mặc. Tôi nhớ những lời mật ngọt khi ta trao nhau cho đến những tiếng rít và chửi rủa đầy cay đắng khi lần cuối ta gặp mặt. Nhớ thì vẫn nhớ đấy nhưng có gì đó trong tôi đã thay đổi, ko còn tội lỗi, tiếc nuối, mặc cảm buồn bã hay khổ đau giờ đây tất cả những gì tôi cảm nhận được là 1 sự bình lặng ... Cảm giác cứ như đến 1 địa điểm cụ thể hay ko thì kí ức của tôi về chị lúc đó cứ như đang ở trong 1 phòng phim rộng mở ra những đoạn nội dung, hình ảnh mờ nhoà mà có mỗi người xem là tôi. Cảm giác được là khán giả của chính bộ phim do bản thân đạo diễn đồng thời là diễn viên, tạo nên mở đầu tươi đẹp rồi để kết thúc bằng 1 mớ hổ lốn thập cẩm. Thật là cảm giác ....
#2.🪐✨ aaaa
(Gia Thinhh )
Chắc hẳn thuở ấy, tôi từng là một thực thể phi vật chất, một linh hồn quan sát lặng lẽ dạo bước trên miền hiện hữu, nơi mà mọi sự vật chỉ là những hình ảnh mờ ảo vượt ngoài tầm với. Ở trạng thái ấy, khái niệm "chạm" chỉ là một ẩn dụ xa xôi, bởi sự tương tác với thế giới hữu hình là điều bất khả thi. Làm sao có thể nâng đỡ một ai khi chính mình chỉ là làn sương mỏng, không thể cầm nắm, không thể san sẻ? Sự giúp đỡ duy nhất có lẽ đến từ sự đồng cảm thầm lặng, một thứ năng lượng tinh thần thuần túy mà chỉ những linh hồn đồng điệu mới có thể cảm nhận.
Giờ đây, tôi là một linh hồn được khoác lên tấm áo thể xác, được ban cho đặc ân hóa thân thành hiện thực. Tôi được trải nghiệm trọn vẹn cái gọi là "cuộc sống" một vở kịch phức tạp của những va chạm, cảm xúc và sự kết nối. Trong hình hài này, tôi có thể chủ động giúp đỡ người khác bằng hành động cụ thể, và cũng mở lòng đón nhận sự sẻ chia từ họ. Đó là món quà của sự hiện hữu vật chất.
Vậy thì, "linh hồn quan sát" phải chăng là phiên bản nguyên sơ nhất của tôi, một thực thể ý thức thuần túy chưa bị ràng buộc bởi vật chất? Nó là cái tôi trước khi nhập thế, một kẻ bàng quan tĩnh lặng trước vũ trụ.
Còn hiện tại, tôi Thịnh là một linh hồn cư ngụ trong thể xác. Tôi không định nghĩa mình là tốt hay xấu, bởi những phạm trù đạo đức ấy thường quá nhỏ bé so với bản chất đa chiều của một linh hồn. Tôi hướng thiện, điều đó là đúng. Nhưng sự thuần khiết thực sự của linh hồn, theo tôi, không nằm ở việc không vướng bẩn, mà nằm ở khả năng buông bỏ, tha thứ và hòa hợp với dòng chảy vũ trụ. Nó là trạng thái khi ta gột rửa mọi phán xét, mọi oán giữ, để trở về với sự tĩnh lặng nguyên thủy nơi vạn vật đều là một phần của nhau, nơi ranh giới giữa "ta" và "vũ trụ" trở nên mong manh.
Tình yêu của tôi không khởi nguồn từ đôi mắt, nó là thứ ngôn ngữ im lặng của những linh hồn đồng điệu. Đó là một tín hiệu rung động mạnh mẽ phát ra từ cốt lõi bản thể, một thứ sonar tâm linh dò tìm và nhận ra những tần số thiện lành tương tự trong đại dương nhân thế. Có những thời khắc tôi lạc lối trong mê cung của chính mình, chìm trong bóng tối tiêu cực. Nhưng khoảnh khắc tôi thực sự thấu hiểu và đối diện với linh hồn mình, cánh cửa để thấu cảm những linh hồn khác mới thực sự mở ra. Chỉ khi tự mình khai phá, ta mới có thể chạm đến chiều sâu của người khác.
Và trong cái vũ trụ mênh mông này, sự hiện diện của tôi không phải là duy nhất. Đâu đó, trong một lớp hiện thực khác, một bản thể khác của tôi cũng đang tồn tại, cũng đang trải nghiệm và không ngừng tìm kiếm.
#3. tìm kiếm tình yêu
(bóng ma xanh)
Đau đớn làm sao khi lớn lên mà chưa bao giờ hiểu được thứ gọi là "tình yêu". Tôi là một kẻ thiếu thốn tình yêu, và tôi luôn đi tìm kiếm NGƯỜI sẽ trao cho tôi "tình yêu".
#4. I just want forever young
(Mồm bát hương )
Mạnh mồm thế thôi chứ tôi là đứa sợ chết lắm. Tôi lúc nào cũng bảo là chết thì thôi, chết thì hết cùng lắm là mai sau xuống đứa nào chả gặp nhau, cùng lắm là sớm hay muộn để t còn biết đường mà tiếp. Nghĩ đến cái cảnh bản thân cứ ngày càng lớn lên rồi mọi thứ cũng sẽ dần thay đổi, già đi có nếp nhăn, cơ thể ko còn đẹp nữa... Cứ nghĩ đến cái cảnh bản thân ko thể kẹt mãi ở cái tuổi 18 để làm teenage girl forever mà t thấy sợ. Thật khó chấp nhận bản thân sẽ trở nên già nua, xấu xí, t sẽ ko thể mặc những bộ đồ loè loẹt hoặc sexy mà bản thân t mong muốn, trí nhớ cũng cứ thể mà suy giảm dần.. t chưa muốn quên đi những kỉ niệm đẹp với bạn bè, gia đình cùng mấy ông chú già 2D nữa. Quá n thứ t còn muốn làm và chưa thể thực hiện được mà thời gian với cuộc đời là hữu hạn thì cứ trôi nhanh làm t lắm lúc bất ngờ. Đôi lúc t cứ chỉ muốn trẻ mãi, mắc kẹt trong cái thân xác ở tuổi 17-18 này ngắm nhìn thế giới đổi thay muôn màu muôn vẻ xong đôi lúc nghĩ lại nếu bản thân cứ thế sống mãi t sẽ đi qua biết bao nhiêu con người, biết bao nhiêu đời người. Bên họ từ khi còn trẻ cho đến khi hom hem già yếu từ biệt mà ra đi, cảm giác nhìn những người thân yêu lần lượt ra đi nó buồn lắm chứ và điều này sẽ trở thành 1 vòng lặp vô tận, t sẽ là người duy nhất nhớ tất cả các kí ức về họ. Thật khó để chọn lựa giữa việc sống mãi hay là đến 1 lúc nào đó ta phải ra đi theo lẽ tự nhiên. Quá tò mò về 1 cuộc sống nay mai để ra đi mà cũng ko thể chịu đựng mãi nếu phải nhìn những ng thương yêu lần lượt đi mất

💬 Nhận xét bài viết