Thỉnh thoảng có người hỏi tôi: “Bạn bè của bạn là ai? Chủ yếu là bạn từ trường học hay từ chỗ làm?” Câu hỏi ấy có vẻ hợp lý, vì đa số chúng ta thường gom bạn bè từ hai nơi đó. Nhưng câu trả lời của tôi luôn khiến họ ngạc nhiên: chẳng phải từ trường, cũng chẳng phải từ công việc. Thật ra, hầu hết bạn bè tôi là những người tôi gặp trên đường chạy quanh Hà Nội — bạn của bạn, người tôi tình cờ nói chuyện ở một bữa tiệc, rồi bỗng “hợp rơ”.
Nghe có vẻ lạ, nhưng với tôi thì tự nhiên thôi. Tôi là kiểu người ngoại hướng đến mức cực đoan: tôi có thể nói chuyện với bất kỳ ai, về bất kỳ điều gì, miễn là họ sẵn sàng mở lòng. Và từ một cuộc trò chuyện ngẫu nhiên, sẽ có những buổi cà phê kéo dài hai tiếng, rồi lại thêm lời mời đến một buổi tiệc khác, và cứ thế, vòng lặp vô hạn của những mối quan hệ mới lại bắt đầu.
Nhiều người nghĩ làm bạn dễ là nhờ có duyên, có sự hấp dẫn gì đó. Nhưng thật ra, bí quyết của tôi đơn giản hơn nhiều: tôi ghét xã giao, và tôi yêu con người. Khi trò chuyện, tôi không ném cho bạn vài câu hỏi sáo rỗng rồi gật gù cho qua. Tôi lắng nghe thật sự. Tôi tò mò về bạn — bởi vì con người chứa cả một vũ trụ: lịch sử, ký ức, những tầng lớp văn hóa, những góc khuất riêng tư. Bạn có bao giờ ngồi trước một ai đó và nghĩ: “Nếu tôi sinh ra trong hoàn cảnh ấy, lớn lên với giá trị, niềm tin, ký ức ấy, thì tôi sẽ trở thành người thế nào?” Với tôi, đó là trò chơi đẹp nhất: ghép những mảnh ghép của đồng cảm để thấy được một phiên bản song song của chính mình.
Tôi sinh ra và lớn lên ở thủ đô Hà Nội — nơi mà sự thân thiện là hiển nhiên, nơi người ta mỉm cười chào bạn trên đường, giữ cửa dù bạn còn cách cả chục bước. Nhưng tôi lại có rất nhiều bạn bè ở bên Nhật. Tôi đã đứng ở giao lộ của hai thế giới trái ngược: một bên là truyền thống, một bên là hiện đại; một bên là “chào hỏi xã giao”, một bên là “giữ im lặng riêng tư”. Sự song hành này dạy tôi rằng: bên dưới những khác biệt, ta đều giống nhau.
Tất cả chúng ta đều khao khát được yêu thương, được tôn trọng, được nhìn thấy. Những nhu cầu cơ bản ấy, khi bị bẻ cong, có thể dẫn đến bạo lực hay đau khổ. Nhưng ở gốc rễ, nó vẫn giống nhau: cùng một mạch nguồn mà thôi. Chính niềm tin này giúp tôi bước vào cuộc gặp gỡ mới mà không thấy xa lạ. Tôi không nghĩ bạn là người lạ, tôi nghĩ bạn vốn đã là bạn mình.
Điều làm ta khác biệt, rốt cuộc, chỉ là cách ta định nghĩa tình yêu, an toàn, nhân phẩm. Và sự khác biệt ấy mới chính là phần thú vị. Tôi không cần bạn phải giống tôi. Tôi chỉ muốn nhìn thế giới qua mắt bạn, nghe giọng bạn khi bạn kể về điều bạn tin, điều bạn thích, những định kiến kỳ lạ hoặc sở thích nhỏ bé.
Và có lẽ, chính sự tò mò này làm cho việc kết bạn trở nên dễ dàng. Tôi đặt tất cả những lá bài của mình lên bàn, và mời bạn cũng làm vậy. Khi cả hai đều tin rằng: “Tôi hiểu bạn, bạn hiểu tôi”, một tình bạn đã bắt đầu.

💬 Nhận xét bài viết