Có những ngày việc quan tâm giống như một gánh nặng, một sức nặng đè lên vai mà tôi không sao trút bỏ, cho dù đã cố gắng đến mức nào. Tôi thấy mình trượt dài trong những vòng xoáy của những điều lẽ ra chẳng đáng bận tâm, nắm chặt lấy những lời nói vốn không dành cho mình, và dốc cạn năng lượng cho những người thậm chí chẳng mảy may nhận ra. Quan tâm nhiều đến thế thật sự kiệt sức.
Đôi lúc tôi tự hỏi sẽ thế nào nếu tôi ngừng lại. Nếu tôi có thể tắt đi phần trong con người mình luôn thức khuya để lo nghĩ về những điều chẳng bao giờ có thể sửa chữa. Nếu tôi có thể để mặc lời người khác trôi qua, để sự hờ hững của họ lướt qua mà không để lại dấu vết. Nếu tôi có thể sống như những người dường như chẳng bao giờ bị thế giới này khuấy động.
Nhưng sự thật là tôi không biết làm sao để ngừng quan tâm. Nó đã được dệt quá chặt trong tôi, trong cách tôi nhìn thế giới. Mỗi lo lắng, mỗi lần nghĩ quá nhiều, đều xuất phát từ cùng một nơi với tình yêu tôi trao đi, từ việc tôi nhận ra những chi tiết nhỏ bé, từ cách tôi cố gắng làm người khác cảm thấy được nhìn thấy.
Nếu tôi không quan tâm nữa, liệu tôi còn thấy vui khi ai đó chia sẻ bài hát họ yêu thích, hay khi gương mặt họ bừng sáng lúc nói về điều họ trân trọng? Liệu tôi còn thấy nhói lòng khi nhìn thấy một người xa lạ đang khóc, còn thôi thúc vươn tay, dù chẳng biết phải làm gì?
Quan tâm là rối ren và phức tạp. Nó đau, nhiều hơn tôi muốn thừa nhận. Nó đồng nghĩa với việc mở lòng cho thất vọng, cho sự từ chối, cho những vết thương chỉ có thể đến từ việc trao đi một phần chính mình. Nhưng nó cũng đồng nghĩa với sự kết nối. Nó khiến tôi nhìn thế giới bằng đôi mắt còn sống động, ngay cả khi thế giới ấy khiến tôi xót xa.
Có những khoảnh khắc tôi ước mình dửng dưng, ước mình lạnh lùng như người khác. Nhưng tôi biết, đó không phải là tôi. Quan tâm vừa là sức mạnh vừa là điểm yếu, vừa là niềm vui vừa là nỗi buồn. Nó là sợi chỉ ràng buộc tôi với thế giới này, ngay cả khi nó sờn rách và siết chặt quá mức.
Nếu tôi không quan tâm, có thể tôi sẽ thoát khỏi sức nặng này. Nhưng tôi cũng sẽ đánh mất mọi thứ làm tôi trở nên con người — tình yêu, hy vọng, những khoảnh khắc kết nối nhắc tôi nhớ tại sao tất cả đều đáng giá.
Thế nên, tôi quan tâm. Ngay cả khi đau, ngay cả khi ước rằng mình không như vậy. Bởi ngừng quan tâm cũng đồng nghĩa với việc đánh mất chính mình — và đó là điều tôi không bao giờ chịu nổi.

💬 Nhận xét bài viết