train badge link badge link badge link badge link badge link badge link badge link badge link badge
train badge link badge link badge link badge link badge link badge link badge link badge link badge

Những trang giấy có mùi của thời gian

Tôi có một thói quen chẳng mấy ai hiểu: viết ra những điều không ai sẽ đọc. Thậm chí, nhiều khi tôi cũng chẳng đọc lại. Những dòng chữ nằm im, như xác của một giấc mơ đã qua, phủ bụi giữa những trang giấy. Tôi viết không phải để giữ lại, mà để làm nhẹ bớt. Có những đêm tôi thấy mình ngột ngạt trong sự im lặng, đến mức nếu không viết, tôi sẽ bị chính sự im lặng ấy bóp nghẹt.


Ngày trước, tôi từng lưu tất cả vào điện thoại. Những ghi chú, những tin nhắn chưa gửi, những câu chữ rơi rớt. Nhưng mỗi lần mở lại, chúng chỉ hiện lên như những tệp dữ liệu lạnh lùng trong một máy chủ vô tri. Tôi thấy chúng, mà không thấy mình. Có cảm giác như người ta vẫn đang dùng tên tôi, giọng tôi, nhưng đó không còn là tôi nữa.

Còn giấy thì khác. Giấy giữ lại dấu vết của tay tôi. Giấy để lại nét run rẩy, vết nhòe, những đường cong nguệch ngoạc không bao giờ thẳng hàng. Giấy không giấu đi sự vụng về. Giấy phơi bày tôi. Tôi nhìn vào và nhận ra nhịp tim của mình từng đập trong đó. Có gì đó rất con người trong sự bất toàn này — cái cách chúng ta chỉ thật sự tồn tại khi để lại một dấu vết xấu xí, không hoàn hảo.

Tôi thường nghĩ: con người không viết để ghi nhớ, mà để chống lại sự biến mất. Bởi trí nhớ phản bội, lời nói bay mất, nhưng giấy im lặng và trung thành. Nó không nhắc nhở ta về những gì đẹp đẽ, nó chỉ chứng thực rằng ta đã từng ở đó.

Có lúc tôi tưởng tượng: một ngày nào đó, khi tôi không còn, ai sẽ lật lại những trang giấy này? Một người bạn, một người lạ, hay chẳng ai cả? Và nếu chẳng ai tìm thấy, liệu những con chữ này có coi như chưa từng tồn tại? Ý nghĩ đó khiến tôi rùng mình. Nhưng tôi vẫn viết. Tôi viết trong sự mệt mỏi, trong những đêm khuya mơ hồ, trong những khoảng trống không ai để ý.

Đôi khi tôi thấy buồn cười: chính hành động vô nghĩa này — kéo bút, viết lên một tờ giấy, rồi để nó nằm im 

lại là bằng chứng rằng tôi chưa hoàn toàn biến mất khỏi thế giới. Dù ngày mai tôi có tan vào đám đông, dù tôi không còn tên gọi, những trang giấy này vẫn sẽ thì thầm: “Anh từng hiện diện ở đây.”

Và như vậy là đủ.

Thích
Bình luận
Lưu
Bài đăng mới hơn Bài đăng cũ hơn
lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it.