Một người phụ nữ ngồi một mình ở quán bar. Cô gọi một ly vang đỏ. Nhạc jazz vang lên từ hệ thống loa trong trẻo. Cô không cúi đầu vào điện thoại, không cập nhật trạng thái, không chụp ảnh để “check-in”. Cô chỉ ngồi đó, yên lặng, với chính mình. Không nghĩ ngợi, không cần chứng minh. Chỉ tồn tại.
Cô không còn muốn là một con thú trong gánh xiếc — để thiên hạ tiêu thụ, vỗ tay, rồi quên lãng. Cuộc đời cô không phải một thương hiệu. Sự hiện diện của cô không cần được idol hóa, thương mại hóa, hay ép buộc thành một thẩm mỹ. Dẫu cô vẫn yêu cái đẹp, nhưng cái đẹp, với cô, giờ đây chỉ còn là triết lý riêng, không phải để phô bày.
Riêng tư thật quyến rũ.
Tôi nhận ra điều này khi xóa Instagram, sau bốn năm quay trở lại mạng xã hội vì dịch bệnh. Ban đầu tôi biện hộ: ai làm kinh doanh cũng cần hiện diện online. Tôi muốn chia sẻ về thời trang, không phải về chính tôi. Nhưng dần dần, ranh giới ấy tan biến. Tôi bị cuốn vào những so sánh vô tận, áp lực phải thành công trong thời gian ngắn, và những màn trình diễn không hồi kết.
Và rồi, tôi thấy: chẳng đáng.
Có một sự trưởng thành kỳ lạ khi ta học cách thôi tìm kiếm sự công nhận. Tuổi trẻ khiến ta muốn hét lên cho cả thế giới biết rằng mình đang thay đổi, mình đang lớn lên, mình đáng được nhìn thấy. Nhưng làm người lớn nghĩa là học cách im lặng. Nghĩa là biết rằng không phải mọi khát khao đều cần được bày ra trước mắt người khác.
Tôi không còn kể về ước mơ của mình, thậm chí cả với nhà trị liệu. Tôi không còn cố ép ai phải “ghi nhận” sự trưởng thành của tôi. Tôi xấu hổ khi nhớ lại những cuộc trò chuyện ngày xưa, nơi tôi thao thao bất tuyệt chỉ để được chú ý.
Riêng tư không phải là cô lập.
Nó chỉ đơn giản là lựa chọn không trình diễn. Có những người sinh ra để đứng dưới ánh đèn sân khấu, và tôi biết ơn họ vì đã chia sẻ cuộc đời mình. Nhưng tôi thì ổn với việc đứng trong hậu trường. Tôi không muốn trở thành nội dung, ngay cả khi có một công việc đòi hỏi sự hiện diện. Tôi khao khát một cuộc sống nghệ sĩ, nhưng không phải bằng cách biến chính mình thành sản phẩm.
Trong một thế giới kỹ thuật số bệnh hoạn, nơi người ta tiêu thụ cả cảm xúc và đời sống riêng tư của nhau như đồ ăn nhanh, sự riêng tư trở thành thứ quyến rũ nhất. Nó cho ta tự do. Nó giữ lại bí ẩn. Nó thì thầm: Bạn không cần phải để ai thấy mọi điều về mình. Bạn có thể chỉ là bạn.
Và đó, với tôi, là thứ gợi cảm nhất trên đời.

💬 Nhận xét bài viết