Có những người bước vào phòng và bạn biết ngay: họ không “cố gồng” để tỏ ra tự tin. Sự vững vàng ấy không phải lớp sơn bóng bẩy, mà như một khối đá đã trải qua hàng nghìn năm gió mưa, đứng đó lặng lẽ nhưng không lay chuyển. Số người như vậy… thật ra rất ít.
Phần lớn chúng ta được khuyên “cứ giả vờ tự tin rồi một ngày sẽ thành thật”, nhưng có lẽ bạn cũng biết, lớp mặt nạ ấy dễ rơi rụng khi gặp biến cố. Sự tự tin bền chặt chỉ xuất hiện khi ta học cách tin tưởng vào chính mình.
Tin bản thân nghĩa là trở thành người bạn thân nhất của mình. Không phải kiểu sáo rỗng “hãy yêu lấy chính bạn” được in trên những tấm thiệp sinh nhật, mà là một mối quan hệ thực sự: biết lắng nghe, biết bảo vệ, và không bỏ rơi mình.
Nhiều người sống cả đời mà không tin vào mình. Luôn phải hỏi ý kiến người khác, luôn sợ sai, luôn chờ ai đó gật đầu mới dám bước. Tệ hơn, họ để người khác định nghĩa cái gì là tốt, là xấu, là đáng thử. Rồi một ngày họ nhận ra… mình đã sống cả đời trong câu chuyện của người khác.
Tôi cũng từng vậy. Người-được-lòng-mọi-người. Ở lại quá lâu trong những mối quan hệ không còn gì ngoài thói quen. Đè nén nhu cầu cá nhân để giữ hòa khí. Nhưng càng “dễ chịu” với thế giới, tôi càng xa rời chính mình. Và chẳng có gì kiệt quệ hơn cảm giác ấy.
Tự tin thật sự đến khi bạn bắt đầu đặt tiếng nói của mình ngang hàng – hoặc cao hơn – tiếng nói của người khác về cuộc đời bạn. Khi bạn dám chịu sự khó chịu ngắn hạn để đổi lấy hạnh phúc dài hạn. Khi bạn chấp nhận rằng, đôi khi, yêu thương bản thân nghĩa là rời bỏ.
Tự tin không phải là luôn mạnh mẽ. Nó là biết rõ khi nào mình yếu, và vẫn tựa vào chính mình. Là dành thời gian cho bản thân như cách bạn dành cho người bạn yêu quý. Là tự nấu cho mình một bữa tối ngon, tự dẫn mình đi xem phim, tự tặng mình sự im lặng để hồi phục. Là thừa nhận “mình sai” và sửa, thay vì giả vờ ổn.
Có một điều tôi học được: nếu bạn muốn tin tưởng ai, bạn cần thấy họ hành động nhất quán vì lợi ích của bạn. Niềm tin vào chính mình cũng vậy. Bạn sẽ không tin bản thân nếu hết lần này đến lần khác bạn bỏ qua những gì mình cần, phớt lờ giới hạn của mình, hay tự đẩy mình vào những thứ bạn biết là sai.
Và giống như một người bạn tốt, bạn cũng phải dám tự nhắc mình khi mình lệch hướng. Sự thật là… đôi khi, tình thương dành cho bản thân không êm ái chút nào. Nó buộc ta đối diện với công việc khó chịu, với sự thay đổi. Nhưng phần thưởng của nó là một cảm giác hiếm hoi: mình an toàn trong tay chính mình.
Tự tin thật sự là khi bạn biết: dù chuyện gì xảy ra, bạn vẫn còn một người sẽ không bỏ đi – và người đó là bạn.

💬 Nhận xét bài viết