train badge link badge link badge link badge link badge link badge link badge link badge link badge
train badge link badge link badge link badge link badge link badge link badge link badge link badge

Confession | số thứ 4 và projection mới của mình

Project #thuchuagui


Mình mới tạo 1 project tên là ''Thư chưa gửi''
mong mọi người có thể ghé xem tại đây (https://www.minhthinh.site/thuchuagui)
mọi người có thể gửi những lời nhắn cho người bạn chưa từng dám gửi hay chưa từng dám nói ra, đôi lúc có một chỗ để lưu trữ lại hay nói ra điều mình cất giấu cũng là một cách để giúp đỡ bản thân. Mình mong bạn sẽ thích nó và thường xuyên gửi những lời nhắn về, có thể là cho bản thân có thể là cho mình hoặc là cho người ấy
 
Confession | số thứ 4

from: dawgg

Mình đã thôi không còn đứng đó ôm mảnh ký ức cũ.
Không phải vì mình đã quên, mà là càng siết chặt nó lại càng đâm sâu đến rỉ máu.

Mình rời đi để thử tìm lấy một con đường khác, một nơi nào đó chấp nhận mình.

Mình đã mở lòng, đã tìm kiếm, đã hi vọng... Nhưng tất cả những gì đáp lại chỉ là một hình hài mới của bóng tối - vẫn là nỗi cô đơn, chỉ khoác lên chiếc áo mới.

Người ta kéo đến - lướt qua - để lại vài câu chào hỏi như vòng xã giao.
Có người muốn lại gần nhưng rồi nhận ra - mình và họ cũng chỉ là hai đường sóng lệch.
Mình chật vật níu giữ lấy từng mối liên hệ mỏng manh với con người khi những mất mát cứ liên tục không mời mà đến.
Rốt cuộc, vẫn chỉ mình xoay xở với đời rồi lại bật khóc vào cuối ngày.


Khát khao được kết nối của mình - hay là một tâm thư trắng tên người nhận,
lạc lõng đâu đó ở bưu điện cũ kỹ và có khi đã hoen ố cả rồi?
....


Đôi lời từ mình:


Có thể là ký ức không rỉ máu vì nó xấu, mà vì nó từng là thứ đẹp nhất bạn có.
Và cũng có thể là bạn chưa bao giờ thực sự muốn buông, chỉ đang mỏi tay quá nên thả nó ra.

Mình nghĩ, sự cô đơn không phải lúc nào cũng mang một khuôn mặt cũ. Nó biết đổi hình đổi dáng, biết mặc thêm vài lớp màu để ta tưởng là mới. Rồi đến khi nhận ra, nó đã ngồi cạnh mình cả buổi, im lặng, như một người bạn cũ không mời mà đến.

Có những người đi ngang đời bạn chỉ để nhắc rằng bạn vẫn còn ở đây.
Có những mối liên hệ mỏng manh đến mức chỉ cần một tin nhắn bị bỏ lỡ là biến mất mãi mãi.
Và có những lá thư trắng tên người nhận, vốn không bao giờ tìm được đường về — nhưng bằng một cách nào đó, vẫn cứ lang thang khắp thế giới, kiên nhẫn chờ một bàn tay mở ra.

Có thể bạn chưa tìm thấy nơi mình thuộc về, nhưng điều đó không có nghĩa là nó không tồn tại.
Có thể bạn vẫn khóc vào cuối ngày, nhưng điều đó không có nghĩa là bạn chưa sống trọn vẹn hôm nay.

Và nếu một ngày nào đó, bạn nhận lại chính lá thư mình từng gửi,
hãy đọc nó chậm thôi.
Có khi người nhận, từ đầu đến cuối, vẫn luôn là chính bạn.


from: nhat. / Sống thật một chút
Dạo này mình thấy mệt với mạng xã hội. Không phải vì có ai làm gì mình, mà vì cái không khí chung — cái năng lượng lúc nào cũng đầy mùi phán xét, ngột ngạt và lắt léo — nó cứ len lỏi vào từng cú chạm màn hình.

Mình là người khá yên lặng. Không hay bình luận, không hùa theo trend, không giỏi đùa cợt kiểu “tục là vui”.
Mình chỉ thích những góc nhỏ nhẹ nhàng: một video quay nắng rọi qua tán cây, một bản nhạc piano không lời, một ai đó chia sẻ suy nghĩ rất thật về một ngày buồn, hoặc chỉ đơn giản là một bức tranh chậm rãi bung màu.
Vậy mà, khi mình vô tình đọc phần bình luận dưới những bài viết tưởng như vô hại đó, mình thấy… lạnh người.
Một gương mặt không hợp tiêu chuẩn sẽ bị soi mói từng chi tiết.
Một người ăn mặc “khác thường” sẽ bị bảo làm lố, câu view.
Một video đẹp nhưng không "trend" sẽ bị gọi là nhạt, là giả trân.
Một dòng cảm xúc chân thật sẽ bị chụp mũ là “làm màu”, “đòi đặc biệt”, “deep giả tạo”.

Thậm chí chỉ cần nói: “Chắc có mình tui chơi game này thôi ha” — là cũng có người vào bảo: “ủa rồi sao, muốn làm nhân vật chính hả?”, “đừng có cố đặc biệt nữa, ai cũng từng như vậy.”
Chỉ một câu nhỏ thôi mà cũng không được bình yên.

Mình không hiểu từ lúc nào mà người ta lại dễ nổi giận như vậy, dễ phán xét như vậy, dễ tước đi sự thật thà của người khác đến vậy.
Một chỗ từng được gọi là "kết nối mọi người" giờ giống như một sân khấu mà ai cũng phải diễn thật khéo, thật hợp, thật đúng chuẩn để không bị ném đá.

Nhưng rồi… mình cũng không thể dứt hẳn khỏi mạng xã hội.
Vì bên cạnh sự độc hại ấy, vẫn có những điều rất đẹp.
Vẫn có những video nghệ thuật lặng lẽ lan tỏa, vẫn có người viết những đoạn caption nhẹ nhàng mà sâu, vẫn có ai đó chia sẻ góc nhìn rất riêng làm mình thấy được an ủi.
Có lần mình tình cờ đọc một comment chỉ đơn giản là:

“Cảm ơn bạn đã chia sẻ. Mình cũng từng thấy như vậy và cứ tưởng chỉ có mình...”
Chỉ vậy thôi, mà mình ngồi lặng người.

Nó khiến mình nhận ra rằng, giữa cả biển nhiễu loạn kia, vẫn có những mảnh linh hồn mỏng manh đang chờ được chạm.
Những người cũng đang cảm thấy không thuộc về, cũng đang sợ bị hiểu lầm, cũng đang mệt với cái cách mọi thứ bị biến thành nội dung "giật gân" hoặc meme.

Mạng xã hội không hoàn toàn xấu. Nó chỉ… mất cân bằng.
Và có lẽ, chính vì mình đã từng thấy những thứ đẹp ở đây, nên mình mới tiếc. Mới buồn. Mới không dứt được.

Mình viết confession này không để dạy đời hay xin đồng cảm.
Chỉ là muốn nói thật một lần, nhẹ nhàng, rằng mình đang mệt. Rằng đôi khi, chỉ muốn tắt hết và quay lại thời mạng không có tiếng.
Nhưng nếu bạn cũng đang cảm thấy lạc lõng, cũng từng cuộn mình vì một dòng comment vô tâm, hay cũng đang âm thầm giữ lại những gì đẹp đẽ cuối cùng còn sót lại trong lòng… thì bạn không cô đơn.
Vẫn có những người như mình — lặng lẽ nhưng vẫn đang cố ở lại.
Không để tranh cãi. Không để nổi bật.
Chỉ để giữ cho những điều tử tế vẫn còn chỗ đứng.

Đôi lời từ mình:

Có lẽ mạng xã hội cũng giống một bữa tiệc đông người — càng đông thì nhạc càng ồn, tiếng cười càng lớn, và người ta càng dễ giẫm lên nhau mà không nhận ra.

Mình hiểu cảm giác của bạn. Khi bạn chỉ muốn đứng ở một góc yên tĩnh, nhìn ánh nắng lọt qua tán cây hay nghe một bản piano, thì ở đâu đó vẫn có những tiếng ồn kéo đến, đập vào tai, buộc bạn phải để ý. Không phải vì bạn muốn, mà vì chúng cứ tràn qua như sóng, và sóng thì chẳng chọn chỗ để vỗ.

Có lẽ, người ta phán xét dễ dàng như vậy vì họ nghĩ câu chữ chỉ là hư không, quăng ra rồi tan mất. Nhưng thật ra, có những câu bạn đọc xong sẽ nằm lì trong đầu cả tuần, giống như một vết xước nhỏ trên thủy tinh — không dễ thấy, nhưng mỗi lần ánh sáng đi qua lại hiện rõ.

Nhưng nếu nghĩ kỹ, cũng chính vì những điều tàn nhẫn ấy mà khi một câu tử tế xuất hiện, nó mới chạm sâu đến vậy. Một lời “Cảm ơn bạn đã chia sẻ” giữa đám ồn ào kia — nó giống như tìm thấy một ngọn đèn nhỏ trên con đường tối, không đủ soi cả đoạn đường, nhưng đủ để bạn biết mình chưa hoàn toàn lạc.

Có thể mạng xã hội không mất đi sự đẹp đẽ, nó chỉ bị chôn dưới lớp bụi ồn ào. Và mình nghĩ, những người như bạn — lặng lẽ nhưng vẫn cố ở lại — chính là những người đang giữ cho ánh sáng đó không tắt hẳn. Không cần hét lên. Không cần tranh luận. Chỉ ở đó, như một cái cây trồng bên lề, chẳng nổi bật nhưng vẫn thở ra thứ không khí lành.

Và biết đâu, ở một nơi nào đó, ai đó cũng đang đọc bạn, và nghĩ: “À, thì ra mình không một mình.”
Thích
Bình luận
Lưu
Bài đăng mới hơn Bài đăng cũ hơn
lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it.