Có những ngày, tôi cảm giác mình sống như một cái kim bị mắc lại ở cùng một rãnh. Mỗi buổi sáng thức dậy, tôi lại lần mò chạm vào những vết thương cũ, như thể sợ rằng nếu không nhắc lại, chúng sẽ biến mất.
Tôi thuộc kiểu người hay giữ lại tất cả — những mẩu giấy, những tin nhắn đã xóa, những cái tên không còn ai gọi nữa. Và tôi cũng giữ cả nỗi đau theo cách đó: gấp nó lại, bỏ vào túi, mang theo bên người như một thứ không thể thiếu. Nhưng Murakami nói đúng: chúng ta không thể chỉ ngồi đó và mãi mãi nhìn chằm chằm vào những vết thương của mình.
Tôi nghĩ về những người tôi từng gặp. Có người vẫn sống trong một khoảnh khắc đã qua mười năm trước. Có người lặp lại cùng một câu chuyện buồn mỗi lần uống bia. Có người dùng nỗi đau như một tấm danh thiếp để định nghĩa bản thân. Và rồi tôi tự hỏi — tôi khác gì họ?
Sự thật là, việc nhìn vào vết thương đôi khi cho ta cảm giác an toàn. Nó quen thuộc. Nó khiến ta tin rằng mình đang “xử lý” nó, dù thực tế chỉ là đang giữ nó sống lâu hơn. Giống như việc ôm một cuốn sách suốt cả ngày mà không đọc lấy một trang — ta nghĩ mình đang gần gũi với nó, nhưng thật ra chỉ đang mang nó đi lòng vòng.
Không ai bảo ta phải quên. Nhưng có lẽ, một ngày nào đó, ta cần đứng dậy, rời khỏi chiếc ghế, và bước ra khỏi căn phòng chứa toàn những ký ức vụn vỡ. Vết thương sẽ vẫn ở đó, như một vết sẹo trên da — không còn đau, chỉ còn nhắc nhở.
Bởi vì cuộc đời không chờ ta băng bó xong mới tiếp tục. Nó vẫn trôi, ngay cả khi ta chưa sẵn sàng. Và đôi khi, cách chữa lành tốt nhất không phải là ngồi nhìn chằm chằm vào chỗ đau, mà là để bàn tay mình làm một điều khác — viết, trồng cây, nấu một bữa cơm, bắt đầu một cuộc trò chuyện.
Tôi không nghĩ mình đã giỏi hơn ai trong việc buông bỏ. Nhưng ít nhất, sáng nay, tôi đã thử. Tôi bước ra khỏi nhà, để lại một vài thứ phía sau. Và thế giới ngoài kia vẫn còn đủ rộng cho tôi bước tiếp, ngay cả khi tôi mang theo vài vết sẹo bên mình.

💬 Nhận xét bài viết