Không phải kiểu khám phá qua những chuyến đi dài, những ngày xách ba lô ra khỏi thành phố, hay những cuộc trò chuyện sâu sắc với ai đó. Hôm nay, tôi muốn ngồi xuống, mở máy tính, và làm… những bài trắc nghiệm tính cách trên mạng.
Nghe có vẻ nực cười. Nhưng đôi khi, ta lại tìm được những mảnh ghép của bản thân trong những nơi nhỏ bé, bất ngờ.
Tôi chọn một bài test MBTI đầu tiên, những câu hỏi hiện lên một cách chậm rãi như thể cố gắng đo nhịp tim tôi:
Bạn thích ở một mình hay ở cạnh người khác?
Bạn sẽ phản ứng thế nào khi bị ai đó hiểu lầm?
Bạn chọn sự chắc chắn hay thích liều mình cho một điều không rõ?
Tôi trả lời mà không quá cân nhắc, như thể đang viết thư cho chính mình của mười năm sau. Có những câu khiến tôi dừng lại, không phải vì khó, mà vì chúng nhắc tôi nhớ đến một thời điểm nào đó — một buổi tối trên ban công đầy gió, một cuộc tranh cãi tôi chưa bao giờ thật sự quên, hay một ánh mắt tôi từng tránh.
Kết quả hiện ra: ba chữ cái và một loạt mô tả dài. Tôi đọc từng câu như thể đang soi gương dưới một thứ ánh sáng khác. Có những điều trùng khớp đáng ngạc nhiên, có những điều tôi không nhận ra cho tới khi thấy nó viết ra trước mắt mình.
Tôi thử thêm vài bài test nữa. Mỗi bài giống như một cánh cửa dẫn vào một căn phòng khác của bản thân, nơi có những góc phủ bụi mà tôi không thường bước vào.
Có lẽ, tự khám phá bản thân không phải lúc nào cũng là một hành trình lớn lao. Nó có thể bắt đầu từ một buổi sáng im ắng, một tách cà phê đang nguội dần bên bàn, và vài câu hỏi tưởng chừng đơn giản.
Tôi nhận ra, chúng ta luôn thay đổi — đôi khi chậm đến mức không để ý, đôi khi nhanh đến mức không kịp nắm bắt. Và những bài test này, dù chẳng bao giờ đủ để định nghĩa một con người, lại là cách để tôi dừng lại, nhìn vào mình, và tự hỏi: Mình đã đi bao xa kể từ lần cuối cùng mình thực sự nhìn thấy mình?
Có thể mai tôi sẽ quên hết những kết quả hôm nay. Nhưng cảm giác được ngồi một mình, gõ từng câu trả lời, và chợt nhớ ra rằng bản thân mình vẫn còn nhiều bí mật để khám phá — điều đó, tôi sẽ giữ lại.

💬 Nhận xét bài viết