Có những ngày mình ngồi ở
công viên, nhìn mọi người đi qua và tự hỏi:
Mình thật sự muốn thứ đó… hay chỉ muốn người khác nhìn thấy mình có nó?
Sau khi tốt nghiệp, mình tưởng cuộc đời sẽ rõ ràng hơn. Nhưng không. Mình chỉ thấy một danh sách dài những điều “nên làm”, “phải có”, “cần đạt được” — và chẳng biết bao giờ thì nó mới kết thúc. Mọi thứ xoay quanh việc chứng minh. Chứng minh với bố mẹ, với bạn bè, với xã hội, và cả với những người chẳng thực sự quan tâm.
Có lúc mình nghĩ, nếu bỏ hết những ánh nhìn, bỏ cả
mạng xã hội, bỏ hết những câu hỏi “giờ làm gì rồi?”, thì mình sẽ muốn gì?
Có lẽ chỉ là một căn phòng nhỏ, vài cuốn sách, một
ban công đủ rộng để trồng cây. Buổi sáng mở mắt ra, pha một tách cà phê, và không cần phải đăng tải điều đó lên đâu cả.
Chúng ta dễ nhầm giữa hạnh phúc thật sự và
hạnh phúc được nhìn thấy. Mình cũng thế. Và mình vẫn đang học cách chọn cái đầu tiên.
💬 Nhận xét bài viết