Có những buổi sáng, người ta thức dậy với sức nặng của hàng nghìn kỳ vọng chưa thành. Trong đầu luôn có một chiếc bảng đếm vô hình: công việc chưa có, giấc mơ chưa chạm tới, cuộc đời lẽ ra đã sống… nhưng vẫn để ngỏ. Mệt mỏi lại trông giống như lười biếng. Và cảm giác “tụt lại” cứ bám theo, dù chẳng rõ mình đang thua ai.
Ở một thời điểm nào đó, chúng ta học được rằng tình yêu phải được kiếm, nghỉ ngơi phải được biện minh, và giá trị của mình phụ thuộc vào việc có theo kịp nhịp đời. Thế là ai cũng bắt đầu chạy. Trong cả giấc ngủ, vẫn chạy. Và hiếm khi tự hỏi: đang chạy đi đâu?
Người ta quên mất mình đã mệt đến mức nào. Quên nhận ra mình đã tự khắt khe ra sao. Càng lớn mới hiểu: những điều đẹp nhất thường chẳng thể ghi vào hồ sơ. Là một sáng nắng chảy qua cửa sổ thành từng mảng vàng. Là tiếng cười đến mức đau bụng. Là bài hát khiến mình tưởng nó được viết riêng cho mình. Là một sáng Chủ Nhật chẳng cần vội.
Chúng ta được phép sống chậm mà không biến nó thành trào lưu. Được phép tìm thấy cái đẹp trong những điều bình thường. Được phép tồn tại ngoài mọi kỳ vọng đã đặt sẵn từ khi chưa kịp hiểu chính mình.
Nhưng có thói quen khó bỏ: cho đi đến mức rỗng ruột. Chia mình thành từng mảnh nhỏ để vừa với khoảng trống người khác để lại. Xin lỗi vì chiếm chỗ, vì cần một điều gì đó, vì cảm xúc tràn ra ngoài khung. Lo mình quá nhiều, quá mãnh liệt, quá cần ai đó… Rồi lại tự hỏi: “Có đủ không?”
Giá trị không nằm ở việc đã cho đi bao nhiêu. Người thật sự ở lại sẽ không cần mình phải bỏ bớt bản thân để vừa với họ. Sự tồn tại trọn vẹn là một hành động nổi loạn. Và càng sống thật, càng dễ tìm thấy những người đồng điệu.
Và rồi, giữa những lần chờ đợi được chọn, ta quên mất mình là nhân vật chính. Cứ lặp lại những cuộc trò chuyện trong đầu, phân tích từng câu chữ, như thể bình yên sẽ đến nếu nghĩ đủ nhiều. Nhưng thật ra, nó bắt đầu từ cách ta đối xử với chính mình.
Có một thế giới nơi không ai ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình, chờ tin nhắn đổi đời. Nơi sự trọn vẹn không phụ thuộc vào cái gật đầu của ai khác. Nơi mỗi người tự chọn mình, ôm lấy cả những vết nứt và góc cạnh—vì ở đó, ánh sáng mới tìm được đường vào.

💬 Nhận xét bài viết