Bình thường hóa chuyện tránh xa những người kéo mình trở thành kẻ mà mình đang cố không trở thành
tháng 8 24, 2025Có một sự thật mà chả ai muốn nói thẳng: đôi khi người ta không xấu, không tệ, không sai, nhưng họ khiến mình biến thành phiên bản tệ hại nhất của chính mình. Và mình thì đang cố thoát khỏi cái phiên bản ấy.
Bạn biết kiểu gì không? Cái cảm giác khi đi với ai đó, tự dưng mình nói nhiều hơn mức cần thiết, hay bắt đầu chửi bới, cay cú, so đo, trong khi sâu thẳm mình đâu có muốn vậy. Hoặc tệ hơn: mình bắt đầu nhỏ nhen, ích kỷ, tỏ ra khinh đời, chỉ vì muốn “fit in” với năng lượng của họ. Và khi về nhà, ngồi trước gương, mình tự hỏi: mẹ kiếp, thằng trong gương kia là ai vậy?
Thế nên, tránh xa không phải vì ghét bỏ. Tránh xa chỉ là cách giữ cho bản thân không bị kéo tuột xuống cái hố cũ, cái hố mà mình đã phải rất vất vả mới leo lên được. Người ta hay bảo “hãy là chính mình”, nhưng cái “mình” ấy không phải tự nhiên mà có, nó là kết quả của việc chọn lựa: chọn những ai được phép bước vào đời mình, chọn ai có thể ngồi chung bàn nhậu, chọn ai có thể nghe mình kể những thứ bẩn thỉu trong đầu mà không làm mình thấy nhục.
Bình thường hóa chuyện tránh xa đi. Đừng tự dằn vặt rằng mình vô ơn, rằng mình “chảnh chó” khi không còn muốn dính dáng tới một vài người. Có thể họ từng quan trọng, từng làm mình cười nắc nẻ, từng đồng hành một đoạn. Nhưng nếu bây giờ sự hiện diện của họ khiến mình trở thành cái đứa mà mình đang cố bỏ lại phía sau, thì việc lịch sự nhất mình có thể làm là: bước đi.
Không ồn ào. Không drama. Không cần phải lên mạng chửi bới nhau, hay viết mấy status bóng gió kiểu “ai hiểu thì hiểu”. Chỉ là nhẹ nhàng rút lui. Giống như khi bạn bỏ thuốc lá: không phải vì điếu thuốc sai, mà vì mỗi lần châm lửa, bạn biết rõ phổi mình lại thủng thêm một lỗ.
Thế thôi. Bình thường hóa chuyện đó. Bởi vì trưởng thành không phải lúc nào cũng là học thêm điều mới. Đôi khi trưởng thành chỉ đơn giản là học cách nói “đủ rồi, cảm ơn” với những thứ từng một thời khiến mình thấy sống động.

💬 Nhận xét bài viết