Và ta dần mỏi mệt giữa những lần “đã xem”
Có những đêm tôi mở điện thoại chỉ để nhìn một tin nhắn không đến.
Không mong hồi âm. Cũng không giận.
Chỉ là cảm giác trống trải, như ai đó từng ở rất gần — giờ hóa thành sóng điện thoại, nhòe giữa hàng trăm dòng tin.
Hồi tháng 9 năm ngoái, tôi đi dự một bữa tiệc nhỏ ở Tokyo.
Một căn phòng áp mái chật ních người và tiếng nhạc 2010s. Mùi rượu rẻ tiền, nước hoa, và hơi thở chen chúc. Tôi ngồi giữa một đám bạn mới, cười nói như thể đời chỉ là những đoạn hội thoại ngắn và những ánh đèn chớp tắt.
Tôi gọi điện về cho người yêu cũ. Giọng tôi khi đó chắc lạc đi vì men say và khoảng cách.
“Anh nhớ em,” tôi nói.
Phía bên kia im lặng rồi cất tiếng:
“Em không nghĩ vậy. Anh chẳng nhắn gì cả.”
Tôi chỉ biết cười. “Nhưng anh đang gọi em mà.”
“Chỉ một tin nhắn thôi mà, khó đến thế à?”
Chúng tôi không hiểu nhau.
Tôi thấy chuyện đó nhỏ như một hơi thở bị quên.
Còn em thì coi đó là dấu hiệu của sự lãng quên.
Tối đó, tôi khóc.
Không phải vì cãi nhau.
Mà vì thấy mình không đủ lời để làm người khác yên lòng.
Thế giới này đang khiến ta tin rằng:
Nếu yêu ai đó, hãy thể hiện ngay.
Phải là những dòng "nhớ em", những icon trái tim, những cuộc gọi nửa đêm, những bản đồ định vị người kia đang ở đâu.
Chậm vài phút trả lời tin cũng thành lý do để nghi ngờ.
Lặng im đôi khi bị gán nghĩa là vô tâm.
Tôi thì nghĩ khác.
Tình yêu đâu cần lúc nào cũng “trực tuyến”.
Có bạn tôi than:
“Người yêu tao nhắn suốt, mệt vãi.”
Rồi úp điện thoại xuống, như trốn chạy khỏi một cơn sóng.
Sự quan tâm đôi khi biến thành một dạng kiểm soát mà không ai gọi tên.
Yêu đâu phải là gửi báo cáo từng giờ.
Yêu không phải là cập nhật pin điện thoại, hay gửi ảnh bữa ăn ba lần một ngày.
Chúng ta yêu như thể sợ người kia biến mất nếu không nhắn kịp thời.
Tôi từng nghĩ càng nói nhiều càng thân.
Càng chia sẻ càng gần.
Nhưng dần dà tôi hiểu:
Khoảng lặng giữa hai người cũng là một dạng kết nối.
Tôi học cách yêu trong im lặng.
Yêu qua việc để người kia sống đời của họ.
Và tôi sống đời của mình.
Không phải xa cách, mà là tin tưởng.
Không cần nói, cũng biết mình không bị quên.
Nếu gặp đúng người, tôi sẽ muốn biết họ đang nghe nhạc gì khi đi xe buýt, hôm nay có nấu gì lạ không.
Nhưng tôi không muốn tình yêu là một chiếc camera.
Tôi không cần bằng chứng. Tôi cần sự hiện diện – dù là vô hình.
Có một loại tình yêu không cần phản hồi liền tay.
Không cần “seen” và “reply” để chứng minh.
Một kiểu yêu mà ta không tan vào ai khác, cũng không tan biến khỏi chính mình.
Tôi muốn yêu như thế.
Lặng lẽ.
Chắc chắn.
Không cần kịch bản.
Chỉ cần biết là còn ở đó — ngay cả khi không ai nhắn trước.
Tình yêu, nếu phải là cuộc biểu diễn không ngừng nghỉ,
thì ai còn đủ hơi để thật lòng?

💬 Nhận xét bài viết