#1. Gió thoảng trên mái tóc em
Không phải là người rực rỡ nhất. Chỉ là một người mặc áo phông và quần đùi, ngồi sau xe máy giữa phố phường đầy nắng. Em than nóng. Tôi cũng thấy nóng. Nhưng chưa bao giờ cảm thấy sống nhiều như lúc đó.
Mùa hạ là thời tiết của những người trẻ chưa biết giữ gìn. Mọi thứ đều rực cháy, mọi thứ đều vụn vỡ.
Chúng tôi yêu nhau bằng sự nông nổi của những kẻ chưa bị đời mài mòn, nhưng lại rời bỏ nhau bằng sự tỉnh táo của những kẻ đã bị đời dạy dỗ.
Thành phố không giữ nổi người, còn tôi không giữ nổi em.
Chỉ còn gió giữ lại những ký ức. Gió nhớ hết. Gió đi khắp nơi, thì thầm vào tai tôi mỗi khi mùa hạ quay lại.
Đôi khi tôi tự hỏi: nếu chúng tôi gặp lại nhau khi đã đủ nguội đi… liệu em có muốn ngồi sau xe tôi một lần nữa, nghe gió kể lại câu chuyện cũ?
#2. Có Những buổi chiều
Có những buổi chiều không thật sự xảy ra trong đời, mà chỉ lặng lẽ tồn tại đâu đó trong tâm trí — như thể ký ức cũng biết cách mơ mộng.
Tôi ngồi trong cái tĩnh lặng ấy, không phải để hoài niệm, mà để chạm tay vào một phiên bản cũ của chính mình. Một tôi từng chờ ai đó đi qua ngõ, từng tin rằng thời gian là thứ có thể giữ được bằng hai bàn tay.
Người ta bỏ lại con phố, bỏ lại lời hứa, bỏ lại tôi — như cách ta bỏ lại một giấc mơ đã nhạt màu, chỉ để lớn lên.
Nhưng đôi khi, tôi vẫn tự hỏi: nếu tất cả những chiều hôm ấy không chỉ là ký ức… nếu ai đó vẫn nhớ, vẫn còn một chút da diết nào dành cho nhau… thì liệu tôi có đủ can đảm để quay lại không?
Có những chiều tôi thấy mình như một áng mây — không đau, không vui, chỉ là trôi. Và thế là đủ.
Đủ để biết rằng, tôi từng yêu, từng mất, từng sống rất thật trong một buổi chiều nào đó.
Và thế là buồn. Nhưng đẹp.
Cảm ơn những tâm hồn đã lặng lẽ gửi về blog những lời thì thầm mang mùi ký ức.
Mỗi confession như một lát cắt dịu dàng của thời gian, như thể bạn đã ngồi xuống vào một chiều lộng gió và quyết định chia sẻ phần sâu kín nhất trong tim mình — để ai đó, ở đâu đó, có thể lặng lẽ đồng cảm.
Chúng tôi đọc từng dòng bằng cả sự trân trọng, vì biết rằng không phải ai cũng đủ can đảm để gọi tên nỗi nhớ, hay giữ lấy một ai đó đã đi xa bằng chữ.
Hy vọng bạn sẽ tiếp tục dõi theo, tiếp tục gửi về những mảnh ghép dịu dàng — buồn hay đẹp, cô đơn hay ấm áp — bởi blog này luôn có chỗ cho những kẻ kỳ lạ nhưng chân thành như bạn.
Ở đây, chúng ta không vội quên.
Chúng ta lắng nghe.
Và chờ nhau, trong những chiều rất nhẹ.
#k

💬 Nhận xét bài viết