(một đoạn tản mạn nữa về tình yêu)
Tình yêu không phải lúc nào cũng là một cơn bão làm rung chuyển cả thế giới. Nó không nhất thiết xuất hiện với những lời thề hẹn kịch tính hay những câu thoại đã nghe hàng ngàn lần trong phim. Có khi, tình yêu chỉ là một đốm than nhỏ, âm ỉ và bền bỉ, sưởi ấm những khoảng trống lạnh lẽo trong đời.
Được yêu không chỉ là được ai đó nâng niu, mà là được họ nhận ra. Là cái gật đầu ngầm hiểu, cái liếc mắt qua một căn phòng đông người như muốn nói: “Anh thấy em.”
Được yêu là khi ai đó nhận ra trọng lượng của sự im lặng nơi bạn, biết khi nào tiếng cười của bạn thật sự vang lên và khi nào nó chỉ là một bản sao mòn mỏi để vừa lòng thế giới. Là nghe thấy những biến đổi nhỏ trong giọng nói, thấy bạn gõ ngón tay xuống bàn khi bồn chồn, hay nhìn bạn dừng lại lâu hơn bên khung cửa sổ khi trong lòng đang có gì nặng trĩu.
Tình yêu có thể là cùng ngân nga một bài hát của Hozier dù cách nhau hàng trăm cây số, như một sợi chỉ vô hình nối hai người lại. Không hẳn là đoán trước câu của nhau, mà là hiểu cả những câu còn dang dở, những ý nghĩ chưa kịp thành lời — và vẫn ôm chúng vào lòng.
Được yêu là được nhìn như cách biển nhìn bờ: biết rằng bờ sẽ đổi thay, sẽ không bao giờ giữ nguyên hình dạng, và vẫn yêu nguyên vẹn như thế. Là biết vì sao có những bài hát khiến bạn lặng đi, vì sao một số đêm trĩu nặng hơn những đêm khác. Là nhớ cách ngón tay bạn chạm vào vành tách cà phê khi đang chìm trong suy nghĩ, hay cách giọng bạn mềm lại khi nói về thứ mình thương.
Tình yêu nằm trong những điều rất nhỏ: một bài hát được gửi đến chỉ vì nó “giống bạn quá”, một lần họ ghé vào hiệu sách cũ vì nhớ bạn từng nói thích mùi giấy ố vàng. Là hai người ngồi cạnh nhau, không nói gì, mà vẫn thấy như cả thế giới đang mở ra. Là khi tôi bắt đầu viết về một điều khác, nhưng cuối cùng, câu chữ vẫn tìm đường quay về bạn — như thể ý nghĩ sẽ mãi lửng chừng nếu không gọi tên bạn.
Được yêu là được ôm trọn, không phải mặc dù bạn là ai, mà chính là bởi vì bạn là như vậy.

💬 Nhận xét bài viết