Chúng ta hay nói với nhau: “Mày chỉ sống có một lần thôi đấy, cứ làm đi.” Người ta dùng nó như một cái cớ cho những quyết định bốc đồng, cho sự liều lĩnh, cho cả những lần muốn trốn thoát khỏi trách nhiệm của chính mình.
Nhưng gần đây, tôi lại nghĩ khác: thật ra, ta chỉ chết một lần.
Cái chết không lặp lại, không có bản nháp, không có cơ hội làm lại. Nó là đoạn kết duy nhất. Và nếu cái chết chỉ đến một lần, thì mọi thứ trước đó, tất cả những khoảnh khắc vụn vặt mà ta thường bỏ qua, đều là đời sống.
Nhiều người nói: “Tôi sợ mình sẽ mắc sai lầm.” Nhưng nghĩ cho cùng, sai lầm chẳng qua cũng là một đặc quyền của sự còn sống. Ta thở, ta bước hụt, ta ngã, ta đứng lên. Thất bại chính là minh chứng rằng ta vẫn còn cơ hội để sửa chữa, để thử lại, để yêu thêm một lần nữa.
Có một lúc, tôi ngồi lặng hàng giờ, chỉ để nhận ra: đời sống không hẹp, nó rộng vô cùng. Rộng như một con sông, nơi mỗi ngày ta chỉ múc được một ít nước trong lòng bàn tay. Rộng đến mức nếu ta chỉ mải đuổi theo những “bucket list” mà người khác ca tụng—nhảy dù, leo núi, chạm tay vào đỉnh Everest—thì ta sẽ bỏ lỡ những điều thầm lặng mà tâm hồn mình thực sự cần. Một danh sách khác—soul list—có lẽ quan trọng hơn nhiều: viết một bức thư tha thứ, dọn một góc phòng đầy bụi, ngồi im nghe tiếng mưa đến hết cơn.
Đôi khi tôi nghĩ, có những cái chết nhỏ trước cái chết lớn cuối cùng: một mối tình kết thúc, một giấc mơ gãy ngang, một buổi chiều mà ta biết sẽ chẳng bao giờ quay lại. Và rồi, nếu gom lại tất cả, ta sẽ thấy: cái chết cuối cùng không chỉ là mất đi, mà là sự tiếp nối.
Và đến khi khoảnh khắc ấy thực sự đến, tôi mong rằng nó sẽ bắt gặp tôi đang sống—dù chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, nhưng đủ thật lòng để gọi là đời.

💬 Nhận xét bài viết