Về việc dám chấp nhận rủi ro, tìm niềm vui trong những điều bất ngờ, và sống một cuộc đời trọn vẹn
"Tôi nhìn thấy điều đó thật rõ ràng: có hai khả năng – hoặc là làm, hoặc là không làm. Lời khuyên chân thành của tôi là: hãy làm, hoặc đừng làm – bạn sẽ hối tiếc cả hai."
Mỗi lần ngồi với bạn bè trong một quán cà phê đã nguội lạnh từ lâu, hoặc ba ly bia sau trong một quán rượu ồn ào, bọn tôi thường quay lại cùng một chủ đề: những điều chúng tôi rất muốn làm nhưng lại quá sợ hãi để thử.
Có thể là nói với một người thú vị ở trường rằng mình ngưỡng mộ họ. Có thể là thú nhận với một cậu bạn mình thầm thích. Hoặc có thể là cắt đứt một mối quan hệ độc hại đã hút cạn năng lượng của mình như chiếc điện thoại còn 1% pin mà chẳng có sạc.
Nhưng cứ khi ngọn lửa phấn khích bắt đầu bùng lên, thì nỗi sợ lại len lén bước vào. “Nhỡ đâu thì sao?” – chúng tôi tự hỏi. “Nhỡ hỏng hết thì sao?” Và thế là khoảnh khắc trôi qua, bị chôn vùi dưới một đống “nhỡ đâu” và những cơ hội bỏ lỡ.
Mỗi lần như vậy, tôi lại mỉm cười và lặp lại:
“Làm hay không làm; bạn sẽ đều hối tiếc.”
Câu nói này là của Søren Kierkegaard – triết gia hiện sinh người Đan Mạch, người ta vẫn gọi ông là “cha đẻ của thuyết hiện sinh”. Ông tin rằng mọi quyết định trong đời, dù chọn thế nào, cũng mang trong nó sự hối tiếc.
Vậy thì, nếu đã chắc chắn sẽ hối tiếc, chẳng phải ta nên chọn cách sống hết mình sao?
Năm nhất đại học sắp kết thúc, và câu nói ấy cứ vang trong đầu tôi như một bài kinh đã thuộc nằm lòng. Tôi có quá nhiều ước mơ, quá nhiều mục tiêu, quá nhiều cuốn sách muốn đọc, đến nỗi thường xuyên choáng ngợp bởi tất cả những “cuộc đời” tôi không thể nào sống cùng một lúc.
Tôi muốn một đời tràn đầy – dám bước vào những căn phòng mà cậu bé 13 tuổi trong tôi chưa bao giờ dám tưởng tượng. Tôi muốn làm mọi thứ, trở thành mọi thứ. Nhưng tôi cũng biết, sâu trong lòng, rằng tôi sẽ phải chọn. Sẽ phải bỏ lại vài phiên bản “tôi” tiềm năng, vài nhánh tương lai không thể có.
"Có những lúc tôi nghe thấy xương mình rên rỉ dưới sức nặng của tất cả những cuộc đời mà tôi không được sống."
— Jonathan Foer
Thế rồi, làm sao để sống cùng với nỗi băn khoăn này? Làm sao để không bị ám ảnh bởi cái cảm giác trống rỗng, cái cơn đau mơ hồ của “sự tồn tại”?
Chỉ có một cách thôi: hãy sống.
Đừng than vãn rằng bạn không có đủ thời gian. Đừng nhìn gương rồi tự cào xé mình ra. Đừng dành cả chục tiếng lướt điện thoại chỉ để so sánh đời mình với đời người khác.
Đừng giấu kín tình cảm. Đừng chỉ tưởng tượng cảnh hạnh phúc bên một ai đó trong đầu, trong khi ngoài đời bạn vẫn đang cô độc.
Đừng ngồi mãi trong nhà chờ ai đó thấu hiểu mình, yêu thương mình – để rồi thất vọng mỗi lần so sánh với gia đình ấm áp của bạn thân.
Tôi hiểu nỗi sợ. Tôi từng sống trong nó từ khi còn nhỏ. Và tôi biết rõ nó dễ nuốt chửng con người đến thế nào.
Nhưng câu hỏi là: bạn định để nỗi sợ nuốt mình đến bao giờ? Hai mươi năm nữa, bạn sẽ tỉnh dậy ở tuổi bốn mươi, nhìn vào mắt những đứa trẻ ngây thơ của mình và nhận ra rằng bạn đã bỏ lỡ tuổi trẻ chỉ vì… sợ?
Đừng đợi. Đừng chờ. Hãy sống ngay bây giờ.
Sẽ luôn có chuyện này chuyện kia: một cuộc tình tan vỡ, một công việc nhàm chán, đồng nghiệp khó ưa, cân nặng ám ảnh, thời gian chẳng bao giờ đủ.
Nhưng ngay cả giữa tất cả sự hỗn loạn ấy, bạn vẫn có thể chọn sống:
-
Cảm nhận làn gió buổi sáng trên da.
-
Ngừng hủy kế hoạch với người thân.
-
Hôn một người lạ trong đêm thứ Sáu, khi không khí đầy phép màu và men say làm tim bạn bùng cháy.
-
Nhảy múa giữa đường phố.
-
Đặt vé cho chuyến đi châu Âu mơ ước bấy lâu.
-
Ứng tuyển công việc trong mơ, kể cả khi bạn chẳng đủ điều kiện.
-
Khóc nức nở trước một cuốn sách đẹp.
-
Xem lại bộ phim cũ vì nỗi nhớ là một thứ cảm xúc đẹp đẽ và tàn nhẫn nhất.
-
Nói “con yêu mẹ”, “tớ thương cậu”, “tớ quý cậu nhiều lắm”… vì chẳng ai biết ngày mai có còn nữa không.
Hè này, tôi muốn đi du lịch. Tôi muốn đọc 50 cuốn sách trong ba tháng. Tôi muốn lang thang khắp Hà Nội và muốn được đặt chân đến Tây Ban Nha, muốn thức khuya với bạn bè và để sáng hôm sau trả giá vì những phút giây đó.
Tôi muốn nếm trải đam mê, thậm chí là một nụ hôn bất ngờ. Tôi muốn đối mặt với cơn giận của mẹ tôi – người sẽ chẳng bao giờ hoàn toàn hiểu tôi, bởi chúng tôi thuộc về hai thế hệ khác nhau.
Tôi biết tất cả đều rủi ro. Tôi biết có thể thất vọng, có thể bị từ chối. Nhưng… nếu đã hối tiếc cả khi làm lẫn khi không làm, thì tôi thà chọn sống.
Vậy nên, một lần nữa, tôi nói với bạn:
Làm hay không làm; bạn sẽ hối tiếc cả thôi!

💬 Nhận xét bài viết