Có những đêm tôi thấy mọi thứ dường như đứng yên.
Thành phố không ngủ, nhưng lòng người thì mỏi mệt. Tôi nhìn vào những ô cửa sổ sáng đèn, tưởng tượng ra những câu chuyện đang diễn ra bên trong — một người pha trà cho chính mình, một người khác mở tủ lạnh không phải vì đói mà chỉ vì không biết phải làm gì tiếp theo.
Tôi đã từng viết vài dòng như vậy vào lúc 1 giờ sáng. Không để đăng. Chỉ để nhắc mình rằng cảm giác trống rỗng này có thật.
Tôi không biết từ khi nào mình bắt đầu tin rằng: những gì đẹp đẽ thường đến từ những người đã từng mất mát. Như thể người ta chỉ thực sự viết hay khi họ không còn ai để gọi lúc nửa đêm. Như thể để chạm vào điều gì đó sâu hơn, ta buộc phải đi qua một chỗ tối.
Và tôi nghĩ về bạn. Người viết ra những bài hát đó.Tôi không biết bạn đang sống ở đâu, bạn bao nhiêu tuổi, bạn có đang hạnh phúc hay không. Nhưng tôi tin chắc bạn từng yêu ai đó đến mức lặng người, và từng mất ai đó đến mức nghẹn thở.
Tôi nghe từng câu hát bạn viết — và tôi nhận ra: bạn không viết để được hiểu, bạn viết để không bị quên.
Vì không có gì tàn nhẫn bằng việc một ký ức từng đẹp đến thế, một cái tên từng là tất cả, lại dần biến mất khỏi đầu ai đó.
Có lần tôi ngồi nghe một bài hát bạn viết trong xe buýt vắng người, trời thì mưa và lưng tôi lạnh. Đột nhiên, tôi thấy lòng mình nặng như một ngăn kéo đầy thư chưa gửi. Những điều mình muốn nói, muốn giữ, muốn hỏi lại — tất cả nằm đó, không ai đọc, không ai trả lời.
Tôi tự hỏi bạn đã từng viết một ca khúc nào đó vì một tin nhắn chưa được trả lời không?
Vì một lần chia tay không thành tiếng?
Vì ánh mắt ai đó không còn giống như trước?
Tôi tưởng tượng bạn đang nhìn lên bầu trời đêm.
Không phải để ước, không phải để tìm điều kỳ diệu.
Chỉ là để biết mình vẫn còn ở đây. Còn tồn tại.
Còn cảm thấy gì đó.
Và tôi cũng vậy.
Tôi đang cố sống một cách không lạnh nhạt với chính mình.
Tôi đang học cách không né tránh nỗi buồn, mà bước thẳng vào nó, như người ta bước vào biển lạnh lúc bình minh — run rẩy, đau buốt, nhưng sống động.
Tôi từng nghĩ nếu mình nói thật lòng, nếu mình viết ra những điều mình cảm thấy, thì ai đó sẽ hiểu.
Nhưng càng lớn, tôi càng biết: có những nỗi buồn không cần phải được hiểu.
Chúng chỉ cần được giữ nguyên, lặng lẽ, như một căn phòng không bật đèn nhưng vẫn mở cửa sổ.
Nếu bạn đọc được những dòng này — tôi không biết bạn có đang ổn không.
Nhưng tôi hy vọng bạn vẫn còn viết.
Dù là lên giấy, lên điện thoại, hay chỉ là trong đầu.
Vì đâu đó, có người như tôi đang lắng nghe. Không phải để tìm câu trả lời, mà để thấy mình không một mình.
Đêm nay, tôi không đốt nến.
Không viết nhật ký.
Chỉ đơn giản là ngồi nhìn trần nhà và để bản nhạc ấy phát lại thêm một lần nữa.
Không phải vì tôi không nhớ. Mà vì tôi vẫn chưa sẵn sàng quên.

💬 Nhận xét bài viết