train badge link badge link badge link badge link badge link badge link badge link badge link badge
train badge link badge link badge link badge link badge link badge link badge link badge link badge

Có lẽ chỉ cần một năm đẹp thôi…



Tôi hay nghĩ về chuyện đó—về cái năm mà mọi thứ dường như ổn. Không hoàn hảo, nhưng yên ả. Không hẳn hạnh phúc, nhưng ít nhất là khiến tôi muốn thức dậy vào mỗi sáng. Một năm đẹp. Một năm duy nhất. Tôi nghĩ mình đã có nó rồi. Và kể từ đó, tôi chỉ sống trong ký ức về nó thôi.


Có lần tôi đọc được ai đó viết:

“Mis get 1 good year in their life and live in nostalgia for the rest of it.”

Tôi thấy mình trong đó. Thậm chí có lúc tự hỏi: Có phải tôi đã sống hết phần tuổi trẻ chỉ trong một năm không?


Mọi thứ sau đó đều trở nên lặng lẽ hơn. Không buồn, không vui. Chỉ là… trống rỗng. Như thể tôi đang xem lại một bộ phim mà mình từng yêu, nhưng lần này không còn rung động nữa. Chỉ là những khung hình cũ. Những câu thoại quen. Và tôi ở đây, cố gắng cảm nhận lại điều gì đó, nhưng thất bại.


Tôi không biết nữa. Có lúc tôi cảm thấy mình ngây thơ thật.

“My bad. I assumed everyone had respect for basic human rights.”

Tôi tưởng ai cũng hiểu rằng có những điều rất nhỏ thôi—được lắng nghe, được buồn một mình, được chọn im lặng—là những quyền cơ bản. Nhưng không. Có những người sẽ khiến bạn cảm thấy mình ích kỷ chỉ vì bạn muốn sống chậm lại một chút.


Tôi có một thói quen kỳ lạ. Mỗi khi ăn một mình, tôi phải bật gì đó lên xem. Một bộ phim. Một video ngắn. Hoặc bất cứ thứ gì có hình ảnh và tiếng động. Tôi không chịu nổi cảm giác ăn trong im lặng.

Giống như cái kiểu “The medieval urge to be entertained while eating.”

Buồn cười thật. Tôi chỉ cần bị phân tâm. Còn hơn là phải nghe những tiếng động bên trong đầu mình.


Có lần tôi viết cho một người: “Đừng vì một cảm xúc tạm thời mà làm hỏng cả tương lai.”

Nhưng giờ tôi tự hỏi: nếu mọi cảm xúc đều tạm thời, thì thứ gì là thật?

Có lẽ không có gì cả. Có lẽ tôi đang tự an ủi mình bằng những câu thông minh nghe có vẻ trưởng thành.


Và tôi nghĩ, phần lớn thời gian tôi chỉ đang cố giữ lại những gì đẹp nhất của đời mình. Tôi lưu ảnh, lưu câu nói, lưu đoạn hội thoại. Như thể nếu giữ lại đủ nhiều, tôi có thể sống trong đó mãi. Nhưng càng lưu giữ, tôi càng thấy mình… không còn sống ở hiện tại nữa.


Tôi biết có cái gì đó không ổn trong cách tôi sống. Nhưng tôi cũng không biết phải sống cách nào khác.




Có lẽ tôi chỉ cần một năm tốt đẹp.

Và phần còn lại, tôi chỉ cần được nhớ về nó.


Thích
Bình luận
Lưu
Bài đăng mới hơn Bài đăng cũ hơn
lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it. lavender bunny with yellow stars around it.