Có những buổi chiều lặng như mặt hồ, tôi ngồi nhìn trần nhà và tưởng tượng: nếu mình biến mất, có ai nhận ra không?
Tôi không phải là người giỏi mở lời. Không phải vì tôi không có gì để nói — mà vì những điều tôi muốn nói thường khó gọi tên. Chúng trôi nổi trong đầu, chạm vào ngực, nhói lên ở đâu đó trong bụng. Nhưng khi lên tới môi, tất cả chỉ còn lại một tiếng thở dài.
Tôi biết mình không ổn.
Và tôi đã không ổn trong một thời gian rất dài.
Nhưng tôi đã học cách giả vờ.
Tôi từng nghĩ cuộc sống sẽ dễ dàng hơn nếu tôi không là chính mình.
Khi tôi không phải chịu trách nhiệm cho cảm xúc của mình.
Khi tôi không cần phải giải thích vì sao tôi biến mất khỏi cuộc trò chuyện, hoặc vì sao tôi trả lời tin nhắn sau ba ngày bằng một icon lạnh lùng.
Thật ra, tôi không giận ai cả.
Tôi chỉ mệt.
Mệt vì phải luôn là người “ổn”.
Mệt vì phải tỏ ra mình đang sống một cuộc đời đầy ý nghĩa — trong khi có những ngày, tôi chỉ nằm co ro, không ăn, không nói, và không nghĩ ra nổi một lý do để đứng dậy.
Tôi không còn nói chuyện với cha mẹ.
Không phải vì họ xấu xa. Chỉ là... họ không biết. Không hiểu.
Tôi từng thử kể với mẹ rằng tôi buồn. Mẹ nói: "Con đừng nghĩ linh tinh nữa."
Vậy là tôi thôi nói. Tôi chôn nó vào một góc khác — nơi không ai chạm tới.
Bạn bè tôi cũng vậy.
Họ bận rộn. Họ vui vẻ. Họ đang sống.
Còn tôi… tôi chỉ đang tồn tại.
Tôi không muốn làm ai thất vọng. Không muốn phá hỏng cuộc vui của họ bằng một cơn trầm cảm không mời mà đến.
Vậy nên tôi cười. Tôi nhắn tin. Tôi thả tim.
Nhưng bên trong thì trống rỗng.
Tôi nghe một bài hát tối qua.
Nó nói về một người cũng giống tôi — người vẫn chờ đợi ai đó, cầu nguyện cho ai đó, dù chính bản thân họ đang vụn vỡ.
Tôi không biết họ viết nó trong hoàn cảnh nào, nhưng tôi cảm nhận được sự thật trần trụi trong từng câu hát:
“Life is so easy when I’m not myself
But then reality hits
And I wish I was someone else.”
Tôi cũng đã từng ước mình là người khác.
Một ai đó ít cảm xúc hơn. Một ai đó không cảm thấy gì cả.
Nhưng rồi tôi nhận ra: chính những vết nứt này, những lần gãy đổ này… là bằng chứng cho thấy tôi vẫn đang cảm nhận, vẫn đang sống.
Có lẽ không rực rỡ. Không lấp lánh.
Nhưng thật.
Bầu trời hôm nay lại màu vani.
Không quá xanh, không quá xám. Chỉ là một khoảng sáng nhạt nhòa.
Tôi đứng dưới đó, không cầu nguyện, không mong đợi gì nhiều.
Chỉ thầm thì với chính mình:
“Nếu hôm nay không thể tốt hơn, thì ít nhất...
...mình vẫn còn đây.”
Vẫn còn viết.
Vẫn còn cảm thấy.
Và dù có thể chẳng ai biết, tôi vẫn thì thầm trong lòng:
Bầu trời vani ơi…
Hãy giữ lấy tôi đêm nay.
Nếu bạn đang đọc những dòng này và nhận ra một phần của chính mình trong tôi,
thì tôi chỉ muốn nói:
Bạn không lẻ loi.
Chúng ta đang cố gắng. Và đó đã là một điều dũng cảm.

💬 Nhận xét bài viết