''Confession from SnowNightz''
Chị đâu có thương em nữa đâu, chị thương người khác mất rồi. Em quá tự cao khi nghĩ bản thân khi tới một lúc nào đó mình sẽ là người trân trọng đáng quý của chị, nhưng em vẫn thua một cô gái luôn hằng ngày nói chuyện, cười đùa, học tập với chị trên trường. Chị thờ ơ với em quá, cộng dồn thêm cái chuyện gia đình, khiến em bắt bản thân phải trưởng thành so với độ tuổi của mình. Em không biết đây là muốn em ý thức chính đáng hơn hay là muốn em mất niềm tin vào sự tự tế thế này.
Em thích được chị lắng nghe, chia sẻ và chơi games. Mà em cảm thấy nó một chiều quá, chị chẳng hứng thú gì khi em chia sẻ, chỉ toàn chia sẻ của bản thân thôi. Em cũng không thích chị phán xét thứ gì đó quá nhanh, nhất là theo nhận định của chị, chị chê một nhân vật em thích là "phế" vì chị không biết chơi, "kinh tởm" và "gớm" vì nhân vật đó không phải gu chị, em không thích vậy, nếu chị không thích thì có thể nhận xét nhẹ nhàng hơn được không? Em cũng chưa bao giờ chê nhân vật chị thích, thói quen kì quặc của chị, em sợ làm chị tổn thương, cũng không chửi xúc phạm chị quá đáng, sợ chị mất lòng tự trọng. Nhưng chắc giữ tự trọng cho chị nhiều quá nên giờ cái tôi nó đã cao chót vót rồi... Chị có thương em không?
Em không biết, em không nghĩ mình sẽ trả lời thầm như vậy, là người yêu nhưng khi ai đó hỏi. Em chỉ dám bảo "ổn", chỉ vì em không biết miêu tả như nào, hoặc khi em kể lể em yêu chị như nào, em cũng chẳng thể nói chị yêu em như nào, chị yêu em đúng không? Thế sao nó mơ hồ quá, em thấy tụi mình giống như là bạn bè hơn, chị tuyệt vọng mà không nghĩ tụi mình sẽ đến với nhau, em cũng buồn nhưng chưa từng nghĩ đến việc chúng ta sẽ mất nhau. Em chỉ muốn hai tụi mình ít nhất sẽ có một ngày vui vẻ với nhau, em không nghĩ mọi mối quan hệ của em đều kết thúc dưới 3 năm, chưa đến 3 năm. Em thấy mình vô dụng quá, em không thích như vậy, em thích quen ai đó lâu ơi là lâu, em cố gắng không để nó vỡ, em nâng niu nó nhưng nó lại được nâng đến chủ quan mà mỏng manh dễ đổ. Nên bay giờ em chẳng dám cho đi quá nhiều, em vô tình hơn, em sợ lắm nhưng như vậy thì sẽ không đau đớn quá nhiều.
Em sợ một người quá quan tâm và để ý cảm xúc của em, em chưa bao giờ được đối xử như vậy. Họ càng hỏi thăm và an ủi em, càng khiến em khó xử vì em thấy mình thật yếu đuối. Em đến giờ vẫn chưa thể an ủi họ được miếng nào, em không giỏi việc an ủi, em tệ quá, em xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi... làm ơn hãy tha thứ cho em, em không muốn mở mắt nữa, làm ơn.
(First time post. Kinda nervous)...
Đôi lời từ mình
“Mình nghĩ cậu không vô dụng đâu.”
Có những người sinh ra đã phải lắp một cái khoá an toàn lên trái tim, còn chìa khoá thì ném đi đâu mất. Cậu cứ nâng niu nó, giữ nó kỹ như vậy, rồi trách nó mong manh — nhưng thử nghĩ xem, có cái gì trên đời vừa mong manh vừa vững chãi được không?
Cậu bảo chị ấy thờ ơ, mà vẫn mong một ngày hai người sẽ vui vẻ với nhau, như thể tình yêu chỉ cần kiên nhẫn là nó sẽ nở hoa. Nhưng mình nghĩ, hoa mà không có đất tốt thì cũng chẳng mọc được. Chị ấy không lắng nghe cậu, không chừa chỗ cho cậu lớn lên trong tình yêu này. Thế thì tại sao cậu phải gồng mình trưởng thành sớm, để rồi chẳng ai nhìn ra?
Cậu nói cậu không giỏi an ủi ai, nhưng này — nếu cậu không tự an ủi được chính mình thì ai sẽ làm? Không ai có nghĩa vụ phải cứu mình ra khỏi vũng lầy cả, trừ chính mình thôi. How will we ever get out of this labyrinth of suffering? Có lẽ chỉ có cách tiếp tục đi xuyên qua nó.
Có những mối quan hệ không nhất thiết phải kết thúc êm đẹp — nó cứ vỡ ra, rách toạc ra, rồi để lại một khoảng trống. Cậu sẽ lấp nó bằng cách khác. Bằng một người bạn, bằng một quán game quen, bằng những đêm cậu khóc mệt rồi ngủ quên đi. Một ngày nào đó, mọi thứ không còn nặng nề nữa.
Nên nếu cậu hỏi chị ấy có thương cậu không — mình không biết. Có thể có, có thể không. Nhưng cậu có thương chính mình không? Nếu thương, thì buông tay cũng là một cách yêu.
Mong cậu vẫn sẽ mở mắt ra, dù sáng ra trời vẫn xám xịt.
Vẫn chơi game.
Vẫn kể cho ai đó nghe cậu thích nhân vật nào, và người ta không phán xét cậu ngu ngốc vì thích cái “phế”.
Vẫn sống tiếp, dù đau.
Mình nghĩ, cậu vẫn xứng đáng với một ai đó lắng nghe cậu bằng cả hai tai, và bằng cả trái tim nữa.
Cho đến lúc đó, cậu đừng tự xin lỗi mình nhiều quá.
Mình hy vọng cậu sẽ tìm được lối ra khỏi mê cung.

💬 Nhận xét bài viết