Có những đêm bạn nằm dài trên sàn, nhìn trần nhà và tự hỏi: “Rốt cuộc mình đang làm gì vậy?”
Những ngày kiểu như vậy sẽ đến, nhiều hơn bạn tưởng. Và bạn chẳng thể dùng một cốc cà phê hay một bài nhạc buồn để khiến nó biến mất ngay được.
Người ta nói, lạc lối là thất bại. Mình thì không nghĩ thế.
Thật ra, khi bạn thấy mình không biết đi đâu, không biết trở thành ai, có khi bạn mới thực sự bắt đầu sống.
Trước giờ, bạn chỉ làm những thứ an toàn, cố bám lấy một thứ gì đó để yên ổn — một tình bạn nửa vời, một công việc không ghét nhưng chẳng thương, một thành phố không thuộc về.
Nhưng một ngày, bạn nhìn quanh: “Mọi thứ quen thuộc mà xa lạ quá.”
Ừ thì, lạc lối đi.
Đứng yên cũng được, gục đầu cũng được. Nhưng rồi hãy tự hỏi:
"Mình đang sợ điều gì?"
"Mình muốn trốn vào đâu?"
Rồi viết nó ra. Đốt nó nếu muốn. Hoặc giữ lại như một tấm bản đồ đầy lỗi — nhưng ít ra là bản đồ của riêng bạn.
Mình tin, chẳng ai “tìm thấy chính mình” chỉ sau một đêm. Bạn sẽ đi lạc, đi vòng, đôi khi quay về đúng chỗ cũ. Nhưng bạn sẽ không còn là bạn của ngày hôm qua nữa. Thế là đủ.
Có khi “trưởng thành” chỉ là:
Biết mình đang lạc, nhưng vẫn dám bước tiếp.
Nếu bạn cũng đang lạc lối...
-
Thử làm gì đó chưa từng: đi bộ ở một con phố lạ, cắt tóc, xóa số một ai đó.
-
Gặp gỡ vài người mới, hoặc tránh xa vài người cũ.
-
Đừng cố chạm đích vội — đôi khi cứ loay hoay thêm một chút, bạn sẽ tìm thấy một mảnh ghép mà mình không ngờ tới.
Và nếu đêm nay bạn nằm dài, nghe tiếng quạt quay, nghĩ về một “bạn” nào đó đã mất hút trong quá khứ — cứ để mọi thứ buồn thêm một lúc. Rồi mai lại dậy. Mở cửa sổ. Làm một ly cà phê, và đi tiếp.
Vì ai mà chẳng lạc. Vấn đề là bạn sẽ làm gì với nó.
Nếu có tìm thấy Alaska nào đó, hãy kể tôi nghe.
Còn nếu không — cứ đi tiếp đi.
Bạn còn cả một đời để quay về tìm lại chính mình.

💬 Nhận xét bài viết