Tớ thường tự hỏi câu đó, vào những buổi đêm mà lòng không yên, khi âm nhạc không đủ ru ngủ và mọi sự dịu dàng trên đời dường như đang lẩn trốn. Những đêm tớ nằm co lại, ánh đèn vàng hắt lên trần nhà, và tâm trí thì rối bời trong mớ câu hỏi không lời đáp. Có phải tớ thật sự khao khát tình yêu? Hay tớ chỉ đang tìm một chiếc gương biết nói rằng: “Cậu đủ tốt rồi. Cậu xứng đáng.”
Tớ không biết từ bao giờ tình yêu với tớ trở thành một cuộc kiểm tra. Một bài thi mà mỗi lần người ta rời đi, tớ lại cảm thấy mình rớt. Rớt vì không đủ dễ thương, không đủ thông minh, không đủ thú vị. Tớ luôn đổ lỗi cho bản thân, như thể tớ là cái sai ở mọi phiên bản của câu chuyện.
Đôi lúc, tớ nghĩ rằng nếu ai đó yêu mình, nghĩa là tớ đáng yêu. Như thể tình yêu là một minh chứng, một giấy chứng nhận có chữ ký của người khác. Nhưng đó không phải là tình yêu, phải không? Đó là lòng tự trọng vỡ vụn, là một tâm hồn đang trôi dạt tìm nơi neo đậu.
Tớ từng yêu người ta như thể họ là mặt trời, và tớ chỉ là một hành tinh nhỏ bé luôn quay quanh, mong một chút ánh sáng. Và nếu họ rời đi, mọi thứ lại trở nên lạnh lẽo. Nhưng tớ quên mất rằng, một hành tinh cũng có ánh sáng riêng — đôi khi le lói, nhưng vẫn là ánh sáng.
Giờ tớ học cách nhìn lại. Không phải ai yêu mình cũng vì mình xứng đáng. Và không phải ai rời đi cũng vì mình kém cỏi. Tình yêu, nhiều khi, không công bằng. Nó không có bảng điểm. Nó chỉ đến rồi đi, như một cơn mưa qua phố cũ — ướt át, dịu dàng, và chẳng ai cản nổi.
Nên tớ không còn tìm kiếm bằng chứng nữa. Tớ đang học cách chạm vào chính mình — vào vết sẹo, vào những buổi sáng ngơ ngác, vào ánh nhìn mỏi mệt trong gương — và nói: “Tớ vẫn xứng đáng. Dù không ai yêu. Dù chưa ai chọn.”
Tớ vẫn đang học. Nhưng tớ biết, có ngày, tớ sẽ không cần tình yêu để chứng minh mình đáng yêu nữa. Tớ sẽ chỉ cần tình yêu... vì tớ muốn cho đi. Không để được chấp nhận, mà để được hiện hữu — thật trọn vẹn.

💬 Nhận xét bài viết