Những người xa lạ biết rõ nhau nhất.

Chúng ta đối xử với người mình yêu thương như những kẻ xa lạ.
Như thể việc yêu thương họ quá nhiều sẽ khiến mọi thứ trở nên mong manh.
Như thể nếu để lộ sự dịu dàng, ta sẽ bị lật mặt, bị rời bỏ, bị hiểu lầm.
Thế là ta rút lui. Tránh ánh mắt. Trả lời tin nhắn chậm dần.
Không nói những điều cần nói.
Không giữ tay nhau lâu thêm một chút.
Không gọi tên nhau bằng giọng nói mềm như khi mới bắt đầu.
Ta nói chuyện với họ bằng ngôn ngữ của những người lịch sự.
Chừng mực. Đúng mực. Giống như cách ta nói với nhân viên thu ngân trong siêu thị, hay người lạ cùng chuyến xe buýt.
Nhưng chỉ cần họ quay lưng đi, là cả thế giới trong ta sụp đổ.
Và ta lại gọi tên họ trong đầu như một lời nguyện cầu cho một giấc mơ.


Đây là một thế giới mạng được tạo ra một cách tỉ mỉ bởi một cậu thiếu niên tuổi teen, những người tự tay xây dựng thiên đường pixel của riêng mình. Những trang cá nhân này đóng vai trò như portfolio nghệ thuật, với các đồ họa dễ dùng ("sozai" trong tiếng Nhật) và pixel art "adoptables" , một 










💬 Nhận xét bài viết