Thứ ba không tên

Có những nỗi buồn đến mà mình chẳng kịp chuẩn bị. Không phải trong những đêm mưa ướt át hay khi ai đó quay lưng bỏ đi. Mà là trong một buổi sáng bình thường, khi mình đang ngồi trong một quán cà phê, giữa tiếng máy xay và tiếng nhạc xưa cũ vô tình vang lên từ loa quán.
Mình không biết tại sao, nhưng tim bỗng thắt lại. Một nỗi buồn cũ kỹ ùa về, không báo trước, không xin phép. Nó không cần lý do, chỉ cần một cái gợi nhắc mơ hồ — một giai điệu, một ánh nắng, hay một buổi chiều thứ Ba chẳng có gì đặc biệt.
Người ta hay hỏi, “Có chuyện gì à?”
Nhưng mình không biết trả lời sao.
Vì đôi khi, nỗi buồn không gắn với một sự kiện nào cả. Nó chỉ đơn giản là ở đó — lặng lẽ, vô hình, nhưng rất thật.


Đây là một thế giới mạng được tạo ra một cách tỉ mỉ bởi một cậu thiếu niên tuổi teen, những người tự tay xây dựng thiên đường pixel của riêng mình. Những trang cá nhân này đóng vai trò như portfolio nghệ thuật, với các đồ họa dễ dùng ("sozai" trong tiếng Nhật) và pixel art "adoptables" , một 










💬 Nhận xét bài viết