Có những ngày tôi cảm thấy mình không còn đủ khôn ngoan để tồn tại trong thế giới này.
Mọi người bảo: “Đừng mềm lòng quá”, “Đừng tin quá nhiều”, “Đừng yêu ai hơn chính mình”.
Tôi gật đầu. Tôi luôn gật đầu. Nhưng rồi tôi về nhà, pha trà, ôm một chiếc gối và nghĩ về những điều mềm.
Tôi từng bị tổn thương khi yêu, và tôi cũng từng làm người khác tổn thương. Nhưng qua tất cả, tôi vẫn nghĩ:
Tình yêu không phải là sai lầm.
Mềm mại không phải là yếu đuối.
Hy vọng không phải là ngốc nghếch.
Nếu sống với trái tim dịu dàng là dại khờ, thì tôi mong mình không bao giờ khôn lên.
Nhưng tôi chỉ là một người. Không có cánh, không có hào quang.
Chỉ có những ngày dài như nấc thang ẩm ướt.
Có hôm mặc vào nỗi buồn và gọi nó là áo len.
Có hôm đắp chăn bằng ký ức và gọi nó là giấc ngủ.
Tôi biết, mình chẳng phải thiên thần. Nhưng tôi muốn được tin, được yêu, và được dịu dàng sống tiếp. Dù chỉ là một con người rất bình thường, rất dễ tổn thương.

💬 Nhận xét bài viết