Nếu vậy, có lẽ tớ đã luôn muốn trở thành bức tranh — chứ không phải người vẽ ra nó.
Tớ đã muốn được yêu như một tác phẩm. Muốn mình đẹp trong mắt ai đó. Muốn người ta dừng lại lâu hơn, vì một màu sắc, một đường nét, một điều gì đó từ tớ khiến họ không nỡ rời đi.
Nhưng rồi tớ nhận ra, hóa ra chính tớ mới là họa sĩ.
Ngay cả bây giờ, tớ vẫn thường bước ra ngoài ban đêm, chỉ để bầu trời nhìn thấy tớ thêm một lần nữa. Như thể nếu mình im lặng đủ lâu, vũ trụ sẽ để ý đến sự tồn tại nhỏ xíu này.
Mallarmé từng viết: “Đừng vẽ vật thể, hãy vẽ hiệu ứng mà nó tạo ra.”
Tớ đã muốn được bầu trời nhớ tên. Nhưng có lẽ điều tớ thực sự cần không phải là nó, mà là cảm giác đẹp đẽ khi ngước nhìn nó.
Tớ đưa tay lên không trung, và cảm thấy điều gì đó nắm lấy cổ tay mình.
Không phải bầu trời đâu. Mà là vẻ đẹp của bầu trời.
Ngoài cửa sổ phòng tớ có một cái cây, lâu lâu lại gõ nhè nhẹ lên kính. Vào ban đêm, tớ hay tưởng tượng nó đang vuốt má mình như bà nội từng dịu dàng với tớ
Tớ chọn căn nhà này vì mỗi sáng nắng tràn vào bếp. Cái thứ ánh sáng làm tách trà ấm lâu hơn một chút, làm lòng người mềm đi một chút.
Phòng khách có một cái tủ cũ gắn liền tường — vụng về như lúc vấp ngón chân vào cạnh bàn. Nhưng chính cái vụng về ấy lại khiến tớ thương nó.
Tớ mua sách cũ, mua nến, mua cả mấy chiếc chén sứ xinh xinh ở tiệm đồ si. Nếu trong nhà có ma, thì chắc tụi tớ đang lặng lẽ làm bạn với nhau.
Mỗi thứ Bảy, tớ tặng cho bản thân một bó hoa ly. Con mèo thì ngáy đều đều trên giường. Khi đi chơi, tớ gọi một ly cà phê kem mặn — vì chưa từng nghe ai gọi món đó mà không thấy hấp dẫn cả.
Tớ mặc mặc skinny jeans, không che giấu gì nữa. Tớ nghe nhạc xưa trong bồn tắm. Tớ không sợ lặng im. Tớ trần trụi, và lần đầu tiên không thấy có gì phải xấu hổ.
Tớ đã tìm được cách sống trọn bên trong cuộc đời mình.
Lần này, tớ là họa sĩ.
Lần này, chính tớ là cảm hứng.

💬 Nhận xét bài viết