Có những buổi sáng, tớ mở mắt ra và thấy đời như một bữa tiệc đã bắt đầu từ lâu mà tớ chưa từng được mời. Mọi người cười nói, mọi người sống, mọi người có những điều để làm, những người để yêu, những chuyến xe để bắt kịp. Còn tớ thì đứng ngoài cửa, không gõ, không đợi, chỉ nhìn.
Thế giới dường như đang xảy ra trong một căn phòng tớ không có chìa khóa để vào. Tớ nghe thấy tiếng nhạc, ánh sáng rọi ra khe cửa, mùi thơm của bánh ngọt và rượu vang, nhưng không ai biết tớ ở bên ngoài.
Cuộc sống giống như một buổi tụ họp mà tớ bị quên mất. Như thể mọi người đã được chọn từ trước, và tên tớ chưa từng có trong danh sách khách mời. Tớ không trách họ. Tớ chỉ thấy trống.
Tớ quen với cảm giác không được cần đến. Nó là ngôn ngữ đầu tiên tớ học. Một loại lặng im buốt lạnh mà dù có bao nhiêu mùa xuân trôi qua, tớ vẫn chưa quên được.
Và nếu có ai đó hỏi: “Tại sao cậu buồn?” — tớ không biết phải trả lời sao. Vì đôi khi, nỗi buồn không có tên. Nó chỉ là một khoảng trống rất sâu, rất yên, như một căn phòng không ai ở, không ai gọi về.

💬 Nhận xét bài viết