Có những người sinh ra để rong chơi giữa muôn vàn mối tình. Còn tớ, tớ không phải một trong số họ.
Tớ không giỏi bắt đầu những cuộc trò chuyện mới, không hứng thú với những lần tìm hiểu vội vàng, càng không giỏi chia nhỏ trái tim mình để trao cho nhiều người khác nhau. Tớ không sinh ra để hẹn hò. Tớ sinh ra để yêu—một người, bằng cả phần linh hồn trong tớ.
Tình yêu, với tớ, là điều gì đó rất đơn giản nhưng cũng đầy thiêng liêng. Nó không ồn ào. Nó không cần phải được chứng minh mỗi ngày. Nó chỉ cần tồn tại—như hơi thở, như nhịp tim, như ánh sáng dịu dàng mỗi sớm mai.
Tớ không muốn yêu cho có. Tớ muốn yêu ai đó đến mức mà dù cho thời gian có trôi đi bao nhiêu, dù có trải qua bao nhiêu mùa cô đơn, trái tim tớ vẫn chỉ luôn nhớ đến một người ấy.
Có thể tớ lạc lõng giữa thế giới này. Nơi mọi người đều đang di chuyển thật nhanh, đổi thay thật nhiều. Nhưng nếu được chọn lại một lần nữa, tớ vẫn sẽ chọn kiểu tình yêu ấy—trọn vẹn, sâu đậm, và chỉ dành cho một người.
Một người, mãi mãi.

💬 Nhận xét bài viết