Thật kỳ lạ, khi mất mát đến, người ta không run rẩy, không thét lên, không gục ngã như trong phim ảnh. Mà cơ thể tớ chỉ... lặng đi. Một cái gì đó trống rỗng và nhẹ bẫng. Tớ không sợ hãi, nhưng cứ như thể sự sống đang trôi khỏi người tớ từng đợt.
Tớ hay nuốt xuống—một cách vô thức. Như thể có một điều gì đó đang nghẹn lại, nhưng không có từ nào có thể tả được. Cảm giác bồn chồn trong bụng, giống như khi chuẩn bị nói ra điều gì quan trọng, hoặc chuẩn bị nghe một câu trả lời mà mình đã biết trước nhưng vẫn hy vọng nó khác đi.
Và thật buồn cười, tớ cứ ngáp. Không phải vì buồn ngủ. Mà bởi vì có một mỏi mệt nào đó nằm ở sâu bên trong, không thể chữa lành bằng một giấc ngủ.
Nỗi đau không giống như tớ nghĩ. Nó không phải là vết cắt rõ ràng có thể băng bó. Nó là thứ khiến tớ không biết phải làm gì với đôi tay mình, đôi mắt mình, từng bước đi của mình. Tớ muốn gọi tên nó, nhưng rồi lại sợ, vì sợ rằng khi nó có tên, nó sẽ trở nên thật đến mức không thể chịu nổi.
Tớ chỉ muốn ai đó nói với tớ rằng: "Tớ hiểu mà." Không cần thêm điều gì khác. Không cần lời khuyên, không cần an ủi. Chỉ cần ai đó cùng ngồi lặng im với tớ, ở đây, lúc này.
Và tớ sẽ tiếp tục nuốt xuống. Từng cơn đau không tên.

💬 Nhận xét bài viết