Tớ không ngủ vào ban đêm, dù tớ biết rõ điều đó không tốt – cho da, cho mắt, cho tinh thần. Nhưng có thứ gì đó trong màn đêm khiến tớ không thể bỏ qua được. Một thứ gì đó giống như khi cậu đi lạc trong rừng và phát hiện ra một khoảng trống lặng yên nơi cỏ mọc cao và ánh trăng trượt qua từng chiếc lá – kỳ lạ, yên tĩnh, và đầy ám ảnh.
Ban ngày là của những cuộc gọi, những tin nhắn, những câu hỏi lặp đi lặp lại về công việc, mục tiêu, thành tựu, định hướng. Loài người cứ nói mãi, nói mãi, như thể sự im lặng là thứ gì đó cần phải sợ hãi. Nhưng đêm đến – chúng im. Tất cả. Không ai hỏi han, không ai kỳ vọng, không ai đòi hỏi gì từ tớ. Và chính trong khoảng lặng ấy, tớ mới thấy bản thân mình hiện lên rõ nhất.
Có những đêm gió chạy qua cửa sổ, nhẹ như một cái vuốt ve. Có những đêm âm thanh im lặng đến mức tớ nghe được cả tiếng tim mình đập – không theo nhịp logic, mà theo cách của một trái tim vẫn còn biết cảm thấy. Và tớ yêu những đêm như thế. Không ai nhìn. Không ai phán xét. Không ai cần tớ phải là ai khác ngoài chính tớ.
Ban đêm là lúc tớ được là mình – mảnh vỡ, mong manh, hoang dại, và sống thật.
Và có thể... đó cũng là lý do vì sao tớ vẫn thức – không phải vì tớ không thể ngủ, mà vì tớ không nỡ bỏ lỡ một khoảnh khắc tự do đến vậy.

💬 Nhận xét bài viết