Có những ngày,
mình thấy mệt với việc “làm người”
Mệt với việc phải cười đúng lúc.
Mệt với việc phải nói những điều nghe cho hợp lý, thông minh, tử tế.
Mệt với việc phải “có vẻ ổn” để không làm người khác lo.
Và mệt với cả chính cái tôi kỳ vọng vào mình — rằng phải luôn tỏa sáng, phải luôn đủ, phải luôn hơn hôm qua.
Thật kỳ lạ. Đôi khi đi dạo một mình giữa những thân cây im lìm lại khiến mình cảm thấy… nhẹ nhõm.
Không ai cần mình giải thích. Không ai cần mình “trả lời đúng”. Không ai cần mình giả vờ.

💬 Nhận xét bài viết