
Mình khóc thường xuyên — đến mức đôi khi không nhận ra. Nước mắt lặng lẽ rơi, nhỏ xíu như một phản xạ, không cần báo trước. Có lúc, mình cần gào lên, nức nở, dữ dội và rối bời. Có lúc, mình chỉ ngồi đó, để tiếng nấc bị nuốt vào trong, mặc cho sự im lặng làm công việc của nó.
Và có những lần…
Mình nhớ cảm giác được khóc.
Như thể thiếu mất một mảnh ghép trong tâm hồn.
Nên mình khóc — không phải vì đau, mà để lấp lại khoảng trống ấy.
Mình không chắc điều gì khiến nước mắt trở thành một phần quen thuộc đến vậy. Có thể vì mình đã ôm nhiều điều quá lâu. Có thể vì mình luôn cố gắng làm ổn mọi thứ – kể cả khi mình không ổn. Hoặc có thể…
Trái tim mình được làm từ nước.
Thứ luôn tìm cách tràn ra, khi quá đầy.
Thứ mềm mại đến mức không gì giữ lại được mãi mãi.

💬 Nhận xét bài viết