Tôi chẳng biết mình sẽ trở thành điều gì lớn lao.
Có thể là không gì cả.
Chỉ là một kẻ mộng mơ, trong một thân xác lúc nào cũng thấy mệt.
Một tâm trí luôn ồn ào.
Một bản thể lạc đâu đó, chẳng bao giờ có mặt đầy đủ.
Tôi nghĩ quá nhiều cảm quá sâu, và chẳng làm được bao nhiêu
Đầu óc tôi giống như một căn phòng chật kín những tiếng vọng: ý tưởng, hồi ức, tiếc nuối, giấc mơ, dự định, âu lo — tất cả chen chúc trong một thứ hỗn độn tinh tế mà không ai ngoài tôi hiểu được. Nhưng cơ thể thì lại… kiệt sức.
Mỗi ngày tỉnh dậy giống như đang kéo lê chính mình qua một màn sương mỏng. Tôi uống cà phê, tôi mỉm cười, tôi gật đầu, tôi trả lời — và tất cả chỉ như những hành động thuộc về một ai đó khác.
Tôi nhìn bản thân trong gương mà thấy xa lạ.
Tôi có mặt ở một nơi, nhưng tâm trí lại đang lơ lửng ở một không gian khác — nơi mọi thứ dễ chịu hơn, nhẹ hơn, có thể là giả tưởng, nhưng an toàn.
Nơi tôi không phải trả lời câu hỏi “Em đang sao rồi?”, không cần gồng mình để có vẻ ổn, không cần cười khi không thấy gì vui.
Tôi là một người mơ, và có lẽ chỉ có vậy
Không phải vì tôi không muốn thay đổi.
Mà là vì mơ mộng là thứ duy nhất còn nguyên vẹn trong tôi.
Tôi đã thử trở thành nhiều thứ: giỏi giang, hài hước, đúng mực, biết điều — nhưng chưa từng thấy thoải mái như khi chỉ là một kẻ mộng mơ vô hại, với những giấc mơ nhỏ vừa đủ để giữ mình sống sót qua ngày.
Có thể tôi sẽ chẳng bao giờ là “ai đó”.
Tôi chỉ là một bản nháp. Một linh hồn đang học cách yêu lại chính mình.
Một kẻ lang thang trong thế giới này với một tâm trí quá ồn và một cơ thể quá mệt.
Nhưng tôi vẫn ở đây.
Tôi vẫn thở.
Và đôi khi, chừng đó là đủ.

💬 Nhận xét bài viết